Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Số tiền đầu tiên (1)

Phiên bản Dịch · 1102 chữ

Thứ ba, ngày 13 tháng 4 năm 2004.

Chưa đến bốn giờ, Lí Đông đã tỉnh, một mực chờ Tào Phương rời đi mới rời giường rửa mặt, vội vàng đến chợ lớn Đông Bình.

Chiều hôm qua, hắn đã liên hệ với xe hàng, chờ ở bên sườn giao lộ tại chợ, Lí Đông tiến lên chào hỏi tài xế một tiếng, hai người trò chuyện vài câu thì lão Uông cũng đã tới.

"Đông tử, hàng chuẩn bị xong rồi, tự cậu xem đi, không có vấn đề gì thì chúng ta cân."

Lí Đông không nói nhiều, đây là lần đầu hắn giao dịch, bất kể là người quen hay không thì đều phải kiểm tra thật kỹ, nếu như nhầm lẫn thì rất rắc rối.

Hơn nữa, hắn không quá quen lão Uông, trong kinh doanh, chuyện hãm hại người quen không phải là không có.

Trong xe hàng của lão Uông, toàn bộ đã xếp mười mấy cái khuông chỉnh tề, ngay ngắn, một mảng đỏ rực, Lí Đông tiện tay cầm một con tôm hùm, ước lượng trọng lượng, kích cỡ không nhỏ, cỡ gấp đôi (大小对半开的样子).

Chủ yếu vẫn là xem trạng thái sống, nếu như chưa vận chuyển đến tỉnh đã chết, vậy hắn chịu thiệt lớn rồi.

Kiểm tra xung quanh một phen, vẫn ổn, lão Uông làm ăn vẫn ổn thỏa, sức sống khá tốt, chết cũng không nhiều, Lí Đông gật đầu, ra hiệu có thể.

Cân đo, kết toán, một phen bận rộn.

Bỏ đi những con chết, vậy mà tính ra vẫn còn mười một nghìn cân.

Lão Uông tiện tay gạt bỏ mấy con tôm chết đi, ghé vào trên ghế, ghi chép tính toán một lát, rồi ngẩng đầu nói với Lí Đông: "Đông tử, tổng cộng 11096 cân, bớt số lẻ cho cậu, hai mươi hai nghìn tệ, đúng chứ?"

"Không sai, cảm ơn chú Uông."

Không cần lão Uông mở miệng, Lí Đông tiếp tục nói: "Tôi viết giấy cho chú, ấn dấu vân tay, ba ngày sau thanh toán."

Lão Uông cười, nói lớn: "Thoải mái! Tên nhóc cậu là người thoải mái, nếu lần này bán tốt, lần sau tiếp tục tìm tôi, chú Uông cam đoan để cậu giá tốt nhất!"

Hai người vừa nói vừa viết chứng từ, Lí Đông in dấu vân tay, lão Uông cũng kêu người giúp Lí Đông xếp hàng.

Lăn lộn một hồi trời đã tờ mờ sáng, Lí Đông nhìn điện thoại, sáu giờ mười phút.

Tạm biệt Lão Uông, Lí Đông lên xe hàng hắn thuê, nhanh chóng đến Bình Xuyên.

Tài xế cũng không hỏi vì sao Lí Đông phải chuyển hàng đến tỉnh, Lí Đông trả một nghìn tệ phí vận chuyển không hề rẻ, còn việc không nói với người khác, tài xế xem như không có gì to tát.

Thời đại này ai làm việc nấy, hắn kiếm được tiền là được, Lí Đông nói nếu lần này thuận lợi thì về sau sẽ tìm hắn, nếu một tháng có thể làm mười lần, tám lần thì hắn kiềm lời to rồi.

. . .

Đến Bình Xuyên đã chín giờ rưỡi, giữa đường Lí Đông đã gọi điện cho ông chủ râu xồm.

Xe hàng dừng chỗ đất trống, sát cửa nam của chợ, tên râu xồm đang chờ, sau lưng còn có mấy người đi theo, chắc hẳn là anh em họ của hắn.

Xe dừng lại, tên râu xồm vội vàng muốn xem hàng, Lí Đông cũng không ngăn cản.

Dỡ một sọt tôm hùm xuống, tên râu xồm nhìn một lúc, gật đầu với mấy người phía sau.

Mấy người khác thấy vậy, vội vàng tiến lên kiểm tra, sau năm sáu phút, tên râu xồm mới hài lòng nói: "Được đấy, chất lượng rất tốt, có thể đảm bảo sau này đều là hàng chất lượng như thế này không?"

"Yên tâm, tôi sao có thể lừa ông chủ Trần chứ?” Lí Đông cũng cười: "Thời gian không còn sớm, hay là chúng ta dỡ hàng cân đo? Những con chết tính cho tôi, lần đầu giao dịch không thể để ông chủ Trần thiệt thòi."

"Ha ha, sảng khoái! Vậy lão ca chiếm hời của cậu, chúng ta dỡ hàng!"

Chào hỏi một tiếng, cũng không cần tìm người khác, mấy người đàn ông đều là người bán thủy sản, làm chuyện này vô cùng thành thục.

Nhanh hơn so với bên Đông Bình, tầm nửa giờ là kiểm kê xong.

Trên đường xóc nảy chết một số con, nhưng không nhiều, tầm mấy chục cân.

Thêm một số con bị co lại, gần mười một nghìn cân, tên râu xồm và Lí Đông đều không để ý mấy cân này, cuối cùng vẫn kết toán mười một nghìn cân.

Công việc kinh doanh của tên râu xồm không hề nhỏ, không khó giao tiền mặt mấy chục nghìn tệ.

Thanh toán tiền cho Lí Đông tại chỗ, bớt đi ba nghìn tiền cọc trước đó còn lại năm vạn hai, dùng giấy báo bọc lại đưa cho Lí Đông, còn kèm theo thẻ căn cước của Lí Đông.

Lí Đông nhận tiền, tự kiểm tra lại một lượt, xác định chính xác mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, hắn lộ vẻ vui mừng không cưỡng lại được, hai mươi hai nghìn tiền hàng, một nghìn phí vận chuyển, công nhân dỡ hàng đều không đòi tiền, công sức mua đi bán lại thu về hơn hai mươi nghìn.

Hơi khó tin, cũng hơi không dám tin, thứ mang lại lợi nhuận lớn như thế, vậy mà cả Đông Bình không ai làm!

Việc này quá đơn giản, cũng không cần dùng kỹ thuật, những tên đánh cá ở Đông Bình chỉ cần hơi mạo hiểm một chút thì món lời này chưa chắc đến lượt Lí Đông.

Tuy nhiên, nghĩ tới không bao lâu nữa đây không còn là việc kinh doanh độc nhất, Lí Đông lại cảm thấy hơi mất mát, nếu có thể tiếp tục làm như vậy thì cần gì làm những việc khác, một ngày hai mươi nghìn, chưa đến một năm bản thân đã có thể ngồi ăn chờ chết rồi*.

(*Ý chỉ giàu có, không phải lo nghĩ làm ăn, chỉ ngồi một chỗ hưởng thụ tiền kiếm được)

Rất nhanh chút mất mát trong lòng đã dần biến mất, làm người nên biết đủ. Thời gian hai ngày ngắn ngủi này, bản thân đã kiếm được nhiều tiền đến thế, còn có thể hy vọng xa vời.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Tài Nguyên Cuồn Cuộn (Dịch) của Lão Ưng Cật Tiểu Kê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongthan160599
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.