Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dược Lão

Tiểu thuyết gốc · 1089 chữ

Như Hoa nhân viên cũng khịt mũi xem thường, nghĩ thầm trong bụng.

Nhưng muốn gặp ta lão bản, ngươi nghĩ ngươi là ai a, không biết tốt xấu.

Như Hoa vừa muốn mở miệng phản bác thì nhận thấy ánh mắt của Phong Thiên Minh cùng Phong lão đang nhìn thì những lời chuẩn bị muốn nói ra khỏi miệng đều muốn nuốt ngược trở về trong bụng, cố nặn ra nụ cười, nhìn Lăng Tiêu nói.

- Tiên sinh ngài đợi ta đây liền đi thông báo.

Như Hoa xoay người vừa đi vừa thì thầm trong đầu.

Những người này không dễ chọc, không biết vì sao, khi hai người Phong Thiên Minh và Phong lão nhìn cô thì sống lưng đột nhiên ướt lạnh, nên chưa kịp nói với Lăng Tiêu đã ngừng, quá tà môn.

Trong một phòng ốc khác của Trân Dược Quán.

Một ông lão tóc bạc đang nằm trên một chiếc ghế mây, hóng gió trước cửa sổ, nhắm nghiền hai mắt.

Nhìn từ ngoại hình đến khuôn mặt tuổi tác cũng ngoài 80, đã gần đất xa trời lão nhân.

Trên thân mặc lấy một bộ đồ cổ phong, nhìn mười phần hợp phong cảnh, nếu để người ngoài nhìn thấy sẽ không ngại kêu mấy tiếng thế ngoại cao nhân.

Đột nhiên từ ngoài phòng có tiếng động làm người này tỉnh giấc, mở mắt nói.

- Vào đi.

Nghe được lời chấp thuận từ bên trong, có người đẩy cửa gian phòng đi vào, người này không ai khác chính là Như Hoa.

Như Hoa nhìn thấy người trước mặt liền thu liễm một ít tính khí, cung kính gập đầu 90 độ.

- Dược lão.

Người được gọi là Dược lão quay đầu nhìn Như Hoa nói.

- Không phải ta đã nói nếu không có chuyện gì thì đừng làm phiền ta hay sao.

Dược lão không tức giận nhưng trong thanh âm kèm theo một khí trường uy nghiêm không cho phản bác.

Như Hoa cũng mười phần khẩn trương, người trước mặt cô là một người rất có tiếng trong giới này, mọi người không biết ông là ai, không biết từ đâu tới, nhưng danh tiếng của ông cũng đã thành danh cách đây mấy chục năm rồi, không chỉ người đời này còn không ít người đời trước cũng quen biết ông.

Mối quan hệ trãi rộng là một người thần bí ở Giang Nam nhưng không có ai tiềm toài được gì từ gia thế của ông.

Từ xưa đến nay mọi người chỉ tôn xưng gọi ông hai tiếng Dược lão.

Như Hoa tuy thường ngày hóng hách không ít lần không xem người khác ra gì, tính cách không đổi, nhưng chỉ cần đứng trước mặt vị Dược lão này cô không tự chủ được run rẩy.

Chắc là bản năng đi, kính sợ người có tiền, kính sợ người có thế lực địa vị, kính sợ trước mặt cường giả là điều hiển nhiên.

Như Hoa cũng không ngoại lệ.

- Dược Lão có người muốn gặp ngài.

- Không có gọi tên ngài, cũng không có bái thiếp, chỉ nói muốn gặp mặt lão bản của Trân Dược Quán.

Như Hoa cung kính nói.

Dược lão vút vút râu không có đồng ý ngay hay đứng lên đi gặp chỉ hỏi một câu.

- Là người như thế nào.

Như Hoa nhớ lại nhanh chóng miêu tả.

- Có ba người, một ông lão, một thiếu niên hai người đó mang đồ phú quí, chắc hẳn có địa vị không đơn giản.

- Nhưng người muốn gặp người lại là một thiếu niên 18, à còn mang đồng phục trường học hình như là của Giang Nam Quý Tộc.

Dược lão không nói gì chỉ cười cười trong lòng nghĩ thầm thú vị.

Như Hoa hồ nghi.

- Dược lão ngài muốn đi gặp sao.

Dược lão cười hồi lâu mới nói.

- Đi, sao lại không đi.

Nghe được lời như vậy Như Hoa cũng kinh nghi, ngày thường không thiếu người muốn gặp vị này Dược lão một mặt, lên đến Giang Nam cấp cao ngoại tỉnh người nghe danh đi tới cũng không ít, xuống tới các thế lực lớn nhỏ khắp nơi.

Thiệp mời, bái thiếp chất thành đống nhưng ít khi gặp người, người muốn gặp ông cũng không biết kéo dài mấy vòng trung tâm thành phố, nhưng những người này đều có địa vị không nhỏ đều không ngoại lệ bị Dược lão từ chối.

Hôm nay Không biết vị Dược lão này nổi lên cái gì tà lại đồng ít, quái lạ.

Nói rồi hai người cùng bước ra khỏi gian phòng, hướng lầu một vị trí Lăng Tiêu đi tới.

Lăng Tiêu bên này cũng đi lanh quanh trong quán, nhìn lên đầy đủ đồ chưng bày xunh quanh từ cách bày trí đến vị trí đều thực hảo, lúc nhìn đến quầy thuốc bên kia trong lòng cũng nghĩ thầm, không hổ là bảng hiệu lâu năm dược liệu gì cũng có.

Trừ có thiên tài địa bảo thì hào hết đều là vật quý hiếm ở địa cầu hiện tại, chỉ gặp không thể cầu loại kia cũng có vài thứ.

Chỉ cần những dược liệu ở đây cũng đủ luyện vài loại đan dược cấp thấp trợ giúp cho tu luyện của Lăng Tiêu không ít, rút ngắn bớt thời gian.

Còn có thể pha chế vài loại nước thuốc giúp bồi bổ mẫu thân cơ thể cũng không tệ là bao.

Lăng Tiêu vừa nghĩ lâu lâu bân quơ lại liếc nhìn phiến địa phương kia vài lần, hữu ý vô ý cũng kéo theo ánh nhìn của Phong Thiên Minh cùng Phong lão.

Cũng tặc lạ, hắn vì cái gì từ khi vào cửa tới giờ cứ nhìn vào cái địa phương kia cười ngu, có cái gì thần bí sao, Phong Thiên Minh hồ nghi.

Hắn cũng không mấy giải Lăng Tiêu, từ lúc nhìn thấy Lăng Tiêu trong đổ thạch phường lúc Phong Thiên Minh liền thấy thú vị, một người như vậy khi đưng trước cái mạnh lại không tỏ ra vẻ sợ hãi nhiều hơn là trấn định cùng khí phách, khí độ như vậy không thường hay xuất hiện ở cái hoàn khố công tử trên thân.

Từ lúc đó ánh nhìn của Phong Thiên Minh đối với Lăng Tiêu nhiều hơn vài phần tò mò và thần bí như nhìn thấy thái sơn vững như bàn thạch tâm.

Bạn đang đọc Tiên Tôn Trở Về Đô Thị Tu Tiên sáng tác bởi Lenny
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lenny
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.