Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trân Dược Quán

Tiểu thuyết gốc · 1029 chữ

Trân Dược Quán.

Lăng Tiêu cùng Phong Thiên Minh và Phong Lão đi vòng trong con phố này vài lượt mới tìm thấy tiệm dược hiệu này, nghe nói là cửa tiệm lâu năm có tiếng ở đây.

Lăng Tiêu đi vào cửa nhìn thấy sắp xếp của cửa tiệm này cũng khá là cổ kính, nhìn như điềm tĩnh mà trang trọng như bước vào gian nhà cổ xưa, kiến trúng mang vài phần lịch sử.

Cửa tiệm nhìn từ ngoài vào thì có ba tầng nhưng vào trong rồi Lăng Tiêu mới biết.

Thì ra là có một tầng hầm bí mật, đồ tốt cũng không ít.

Tầng hầm này đã được kết giới bảo hộ, tuy đã lâu rồi không được gia cố nhưng kết giới vẫn còn mờ nhạt, đủ để che giấu một ít tai mắt của người khác, không có tu vi đại tông sư thì khó có thể nhìn ra một hai.

Nhìn ra cũng là một gia đình có cố sự a.

Với khả năng như vậy sao có thể lăn lộn ở Giang Nam nhỏ bé này chứ.

Ưm.

Thì ra là Tuyết Liên, không ngờ hôm nay mình lại gặp nhiều bất ngờ như vậy, Lăng Tiêu che tráng.

Tuyết Liên này ít nhất cũng ngàn năm có hơn, cánh sen như tuyết màu ngọc điểm tô, cao ngạo mà kiêu sa là một loại hoa cũng là dược liệu quý hiếm, nhiều khi còn có giá trị hơn mấy món đồ cổ ấy chứ.

Tuyết Liên là cách nói ngắn gọn của những người ở đây nhưng tuyết liên này còn có cái tên cao quý là Bạch Ngọc Lưu Ly Hoa nó thường mọc ở trên đỉnh núi tuyết, nơi tập trung nhiều linh khí đất trời mới sinh ra.

Tuy căn cơ không tệ, nhưng lại xui xẻ, chưa được hai ngàn năm mà đã có bảy cánh, nếu kiên trì thêm vài ngàn năm nữa cũng có thể tu thành hình người rồi đúng là đáng tiếc, không ngờ lại bị người tìm thấy nhổ đi.

Cũng phải cảm ơn người đã bố trận này, nhờ có trận phấp nên bị phong ấn ở đây khá lâu không có ai mở ra nên dược liệu chỉ vơi đi có một thành, chắc cũng mới nhổ lên chưa được trăm năm, nếu không thì uổng công đi chuyến rồi.

Ở Tử Vân Tiên Vực tuy không quý hiếm nhưng cũng không phải có dại ở đâu cũng có, trên địa cầu mà tìm thấy cũng là phúc phận tu được mấy đời rồi.

Khưa Khưa Tuyết Liên này mình muốn rồi, Lăng Tiêu bụm mặt cười.

- Lăng Tiêu huynh đệ cậu nhìn gì vậy.

Từ khi vào cửa tiệm Phong Thiên Minh cứ nhìn thấy Lăng Tiêu nhìn vào cái góc đó rồi bịt mặt cười hí hửng, nhưng anh cũng nhìn vào chổ đó đâu có gì khác thường.

Phong Thiên Minh bị nhân viên hỏi cần gì, nhưng vốn dĩ anh đâu có mua gì chỉ là muốn đi theo Lăng Tiêu xem sao mà thôi, nhất thời anh cũng không biết trả lời như thế nào cho phải.

Lăng Tiêu cứ đứng ngơ ngẩn ấy nên Phong Thiên Minh mới hỏi thử.

Lăng Tiêu đang suy nghĩ thì bị Phong Thiên Minh cắt ngang.

- Không có gì.

Lăng Tiêu phất phất tay biểu hện tự nhiên.

- A, quên mất.

Lăng Tiêu quay đầu nhìn nhân viên trong cửa tiệm, trên mặt nở nụ cười.

Nhìn Thấy nụ cười này của Lăng Tiêu là mọi người đã biết chuyện chẳng lành, Lăng Tiêu đã đánh chủ ý lên Tuyết Liên rồi a.

Có ngu mới không cần, được liệu quý như vậy còn chứa linh khí thuần khiết như vậy có ai mà không sáng mắt, đạt biệt người đó còn là Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu đang tính toán trúc cơ sau đó cần tìm thêm cái gì để bổ túc tu luyện, thì tuyết liên ngay giờ phút này lồi đầu ra.

Đây là định mệnh a, ta đây chính là người có duyên a, trong đầu của Lăng Tiêu lúc này là như vậy nghĩ.

Người nhân viên đứng trước mặt của Lăng Tiêu là nữ, nhìn khoảng vừa ra ba mươi nhưng không già còn rất biết cách ăn diện.

Tên là Như Hoa, bảng name test có gắn trên áo.

Mặt trang điểm cũng rất đậm, mang đồ cũng hở hang không ít.

Lúc ba người Lăng Tiêu bước vào thì Như Hoa đang còn nằm ì trên quầy bắm điện thoại, thấy Phong Thiên Minh thì sáng mắt ngay, hấp ta hấp tấp chạy ra nghênh đón.

Không thèm nhìn sắc mặt Lăng Tiêu một cái, như vậy cũng nhìn ra đây Như Hoa cũng là một cái tham tiền hám của người.

Như Hoa nhìn thấy Phong Thiên Minh như cá nhìn thấy nước, chỉ cần nhìn thấy trang phục của Phong Thiên Minh thôi là biết ngay đây là cái người có tiền phú nhị đại, nên mới vui cười niềm nở ra đón tiếp, nếu như chỉ nhìn thấy Lăng Tiêu một cái người đi vào sẽ như thường ngày một câu nói.

Không có tiền thì đi ra đừng làm phiền người ta nghỉ ngơi.

Một câu nói đuổi khách ra ngàn dặm có thừa, chứ nói chi niềm nở.

Khi nghe nói Lăng Tiêu mới là người mua hàng Như Hoa một mặt khinh thường, mọi cử chỉ ấy làm sao qua được tầm mắt của Lăng Tiêu chỉ sợ anh cũng lười để ý.

Lăng Tiêu chỉ nghĩ đến một cái, chỉ cần mình mua được đồ vật mình cần là được rồi, không cần tốn công tốn sức đi ganh đua với một con kiến không có mắt.

Chỉ cần không có đui mù chọc giận mình là được rồi còn mọi chuyện không mấy để tâm, chính sự trước mắt là đóa Tuyết Liên này.

Lăng Tiêu hờ hửng nhìn Như Hoa nói.

- Lão bản của tiệm dược liệu này là ai có thể mời ra nói ít chuyện sao ?

Bạn đang đọc Tiên Tôn Trở Về Đô Thị Tu Tiên sáng tác bởi Lenny
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lenny
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.