Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Gia - Phong Thiên Minh

Tiểu thuyết gốc · 1021 chữ

Lăng tiêu nhìn người tới cũng ngẩn người, cười khổ.

Làm gì vậy a, ta còn chưa ra tay a, trang cái gì bức.

Hồng Bưu thì sụi lơ đứng đó không dám lên tiếng.

- Ngươi lại là ai a.

- Ta chỉ muốn cắt vài viên đá nhỏ làm ngọc bội thôi a, sao cứ hết người này tới người khác đi lên là sao a.

- Mệt thật.

Lăng tiêu giọng điệu cà lơ phất phơ nói.

Vào tai người thanh niên trước mặt thì đông đá.

Đại ca, ta là đang cứu ngươi có được không.

Hai người này không biết thực lực của Lăng Tiêu nên mới nghĩ như vậy, nếu biết rồi sẽ nói, chuyện của ngươi a ta không đi vào tình huống.

Lúc nãy thanh niên này đứng đó xem hết mọi chyện vào mắt nên cũng biết tính cách và cách nói chuyện của Lăng Tiêu, nếu không đã bay lên vã mặt Lăng Tiêu lâu rồi.

Ngươi trang, ngươi tiếp tục trang a.

Thanh niên bỏ qua lời nói của Lăng Tiêu nhìn sang Hồng Bưu đang đứng ở góc tường đưa cái ánh mắt ngươi hiểu.

- Ta đi ta đi ngay, đại nhân bớt giận a, ta đi ngay đây a.

Ta chọc vào cái gì tổ tông a, đến tông sư mà cũng dám nói chuyện như vậy.

Ta là đang muốn lật trời sau, Hồng Bưu run rẩy được người thợ cắt đá đỡ đi ra ngoài.

Lăng Tiêu nhìn thấy Hồng Bưu như vậy mà đi khó chịu quát lớn.

- Ngươi chưa đánh sao lại đi a, quay lại đánh vài cái coi.

Xung quanh mọi người một mặt mộng bức.

Ta là ai, ta đang ở đâu.

Đại ca ngươi có thể không như vậy ngưu sao.

Hồng Bưu đi ra được nữa đường nghe Lăng Tiêu nói vậy thì đương trường lăn ra ngất sỉu.

Lăng Tiêu nhìn thấy thì khịt mũi xem thường.

- Có như vậy cũng không chịu được mà đòi chặt ta tứ chi, đúng là thọ tinh thắt cổ khó sống.

Thanh niên và Phong lão nhìn thấy Lăng Tiêu như vậy nói chuện cũng ngơ ngẩn.

Ta mới vừa cứu loại người gì thế này, có như vậy tao sao.

Đưa tay lên che tráng động tác.

Cứ vậy một tình huống chưa đánh nhau đã kết thúc.

Lăng Tiêu quay sang nhìn hai người nghi hoặc.

- Chúng ta quen nhau sao ?

- Cuối cùng cũng chịu để ý đến chúng ta a.

Thanh niên kia nói.

Nói cũng đúng khi nãy tới giờ Lăng Tiêu đang nhìn Hồng Bưu hổ báo, đang chuẩn bị đánh nhau thấy có người nhảy ra phá đám bực mình nên mới nói hai câu chưa kịp quang sát kĩ lưỡng.

Thì ra là tông sư ngang với Luyện khí tầng bốn của tu chân giả, tu tiên giả.

Từ thể nội của những người tu võ này Lăng Tiêu tổng kết ra.

Ngoại kình là chưa tu luyện chỉ đột phá rằng buộc giới hạn của thân thể mà thôi.

Nội kình chỉ bằng với luyện khí sơ giai, từ tông sư trở lên bằng với luyện khí trung cao giai.

Lăng Tiêu nhìn thấy lão giả trước mặt cũng tán thưởng, với điều kiện của địa cầu mà tu luyện tới tông sư cũng không dễ dàng.

- Tông sư cảnh a.

Phong lão nghe Lăng Tiêu nói vậy cũng ngạc nhiên.

Không ngờ mình thu liễm khí tức mà thiếu niên này cũng có thể nhìn ra, không đơn giản a.

Lăng Tiêu không để ý ánh nhìn của Phong lão tiếp tục nói.

- Hai người không phải người ở đây. Từ đâu đến.

Chỉ câu nói nhẹ nhàng của Lăng Tiêu cũng dẫn đến Phong lão cảm thấy áp lực.

Lăng Tiêu chỉ dùng uy áp với một mình Phong Lão mà thôi, nên thiếu niên kế bên không nhìn ra sự khác thường.

Phong lão nói nhỏ vào tai thiếu niên vài câu, nhưng cũng không tránh thoát khỏi tai Lăng Tiêu thính.

Thiếu Niên nhìn Lăng Tiêu hồ nghi sau đó nói.

- Chúng ta đến từ Phong Gia, Yến Kinh.

- Ta tên là Phong Thiên Minh, cậu cũng có thể gọi tôi là Minh hay Thiên Minh đều được.

- Chắc cậu cũng chưa nghe nói qua đi.

Lăng Tiêu nhìn lấy Phong Thiên Minh cùng Phong Lão.

- Thì ra là Phong Gia, ngũ đại gia tộc Kinh Thành không hiếm lạ.

Phong Thiên Minh và Phong Lão nghe Lắng Tiêu nói vậy cũng hai mặt nhìn nhau, có thể nhìn thấy tia sáng từ trong mắt đối phương.

- Cậu biết Phong gia, sao khi nãy cậu nói không biết Hồng Bưu cái kia.

- Cậu sống ở đây mà hiểu rõ chuyện Yến Kinh mà không hiểu rõ tình hình ở đây sao.

Lăng tiêu biểu hình hời hợt nói.

- Con sâu cái kiến mà thôi lười đến để ý.

- Hai người ra tay làm gì a, rảnh quá sao.

Phong Thiên Minh nghe Lăng Tiêu nói vậy cũng cười khổ.

Aha, mình cũng quá rảnh a.

- À, là thế này, đế vương lục này cũng có thể bán lại cho tôi sao.

Phong Thiên Minh chỉ lấy khối đế vương lục trên kệ đá nói với Lăng Tiêu.

- A, là cái này sao, muốn thì lấy đi đi, chỉ là một viên đá rách mà thôi.

- Rách....rách.

Phong Thiên Minh không còn ngôn ngữ để nói, đây là đế vương lục a, sao từ trong miệng cậu ta nói ra thì thành đá rách rồi.

Lăng Tiêu nói xong thì bước ra khỏi tiệm.

Phong Thiên Minh nói Phong Lão cầm lên đế vương lục rồi đuổi theo Lăng Tiêu bóng lưng.

Trên đường đi.

- Ê ê, cậu không ra giá ư, cứ thế đưa cho tôi ư.

- Cái này mấy nghìn vạn a, chúng ta cũng mới gặp mà thôi.

Lăng Tiêu không biểu tình nói.

- Không cần đâu chỉ một viên đá mà thôi.

Phong Thiên Minh cũng không biết nói gì cho phải.

- Cậu tên gì ?

- Lăng Tiêu.

Bạn đang đọc Tiên Tôn Trở Về Đô Thị Tu Tiên sáng tác bởi Lenny
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lenny
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 103

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.