Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí Mật Của Dược Lão

Tiểu thuyết gốc · 1009 chữ

Phong Thiên Minh là một công tử của đại gia tộc nhưng tính tình không vì đó mà kiêu căng nhiều hơn là giải thiện tâm ý, đối với người với việc đều ôn tồn, nhẹ nhàng kéo được không ít người ưa thích.

Nên từ khi gặp Lăng Tiêu đều chưa tỏ ra ngạo mạng qua, đều một bộ nhẹ nhàng nói chuyện không đổi sắc mặt, cho tới khi Lăng Tiêu hỏi qua thân phận cũng chưa thay đổi biểu tình.

Khi nghe thấy Phong lão đi theo mình nhiều năm đều nói Lăng Tiêu không đơn giản thì Phong Thiên Minh liền tăng thêm ý nghĩ muốn kết giao với Lăng Tiêu càng nặng.

Trong khi hai người đang mỗi người một ý nghĩ thì ở trền tầng lầu có tiếng bước chân người đi xuống, ba người đồng loạt quay đầu nhìn lại.

Trước mặt không ai khác đó chính là Dược lão không sai.

Lăng Tiêu và Phong lão cũng chợt ngẩn người, từ khóe miệng của Lăng Tiêu nổi lên một vành cong.

Đúng là không thể xem thường, không ngờ ở đây Giang Nam nho nhỏ cũng có một đại nhân vật ẩn nấp nhiều năm như vậy.

Lăng Tiêu thì cười, còn Phong lão thân hình thì cứng đơ ra.

Phong Thiên Minh ngờ ngạt nhìn hai người rồi lại nhìn về phía Dược lão cảm thán, ngọa hổ tàng long a.

Nói như vậy cũng đúng, cảnh giới của Phong Thiên Minh không cao, nhìn không ra huyền bí của Dược lão nhưng Lăng Tiêu liếc một cái ánh mắt cũng nhận ra ngay.

Đây rõ ràng là một cái Đại Tông Sư hàng thật giá thật bao đổi trả a, Phong lão cũng chỉ là một cái Tông Sư sơ kỳ nho nhỏ không bết rõ Dược lão cảnh giới thật nhưng cũng biết đối phương khủng bố.

Dược lão đi chậm xuống cầu thang, tuy đã 80 tuổi nhưng nhìn không có vẻ già nua ngược lại tinh thần phấn chấn, bước đi như rồng như hổ, vững vàng như thái sơn, chỉ nhìn từ khí tràng cũng biết là một nhân vật nhiều năm ở trên cao nhìn xuống.

Dược lão cũng tò mò nhìn về phía Lăng Tiêu, không chậm không nhanh đi tới.

Không nhìn ra tu vi, rõ ràng là một người bình thường mà nhìn thấy ta mặt không đổi sắc.

Dược lão là người tu luyện cổ võ, tuy không phóng ra uy áp nhưng người thường làm việc ở trên cao quanh người cũng có khí tràng cường đại quấn thân, người thường nhìn thấy thì run rẩy nhưng Lăng Tiêu thì không có, nên mới dẫn đến ánh nhìn của Dược lão.

Dược lão lúc nhìn thấy Phong lão cùng Phong Thiên Minh thì biết ngay họ đến từ đâu nên không cần hỏi nhiều.

Phong gia ở Kinh Thành cũng không hiếm lạ, người như vậy cũng tới đây.

Thứ nhất, người có tu vi võ thuật như vậy không thể có ở Giang Nam nho nhỏ này.

Thứ hai, từ chân khí thoát ra bên người là biết ngay.

Dược lão không đơn giản a.

Vì những đại gia tộc ở Yến Kinh đều có truyền thừa từ hàng trăm năm, là trụ cột của Hoa Hạ, những gia tộc này đều tu luyện cổ võ.

Trong mấy gia tộc này đều có công pháp võ thuật tu luyện riêng nên chỉ cần lướt qua là biết.

Cái này là cần có tu vi cao cường cùng kiến thức rộng lớn và hiểu biết rộng rãi mới nhận ra.

Dược lão và Lăng Tiêu bốn mắt nhìn nhau không ai nói gì, thời gian tí tách trôi qua.

Dược lão đang đánh giá Lăng Tiêu đồng thời Lăng Tiêu cũng đang đánh giá Dược Lão, hai người đang chờ đối phương mở miệng trước.

Người trong cũng trấn định, người ngoài cuộc xôn xao, giờ phút này Phong Thiên Minh cũng nóng ruột.

Rút cuộc là hai người nhìn gì a, nhanh nói chuyện không được sao.

Phong Thiên Minh từ khi gặp Lăng Tiêu thì chỉ biết Lăng Tiêu là một cái người thần bí, nên thái độ trước mặt Lăng Tiêu chưa bày giá đỡ bao giờ.

Cứ như vậy qua thêm mười phút đồng hồ cũng chưa có ai nói gì, trong gian phòng im ắng đến lạ.

Dược lão cứ nhìn Lăng Tiêu mãi nhưng vẫn không tìm thấy sơ hở nào, đành phải mở miệng.

- Thiếu niên, ngươi muốn gặp ta.

Dược Lão vuốt vuốt râu.

Lăng Tiêu vẫn chưa nói.

Chờ đến mọi người gần mất đi kiên nhẫn mới nghe được âm thanh từ trong miệng Lăng Tiêu truyền ra.

- Ta muốn vật kia.

Mọi người một mặt mờ mịt nhìn về phía Lăng Tiêu.

Phong Thiên Minh đã dần mất kiên nhẫn mở miệng hỏi.

- Vật kia là gì a, Lăng Tiêu mau nói, thần thần bí bí.

Lăng Tiêu vẫn không nói gì nghiêng đầu nhìn về Dược lão nở nụ cười.

Tuy mọi người không nhận ra gì nhưng Lăng Tiêu nhìn thì rõ mồng một.

Lúc nãy Lăng Tiêu nói vật kia thì đồng tử của Dược lão trong giây lát rụt lại, chứng tỏ một điều người này biết đến vật đó.

Từ lúc nhìn thấy Dược lão Lăng Tiêu đã nhìn ra khác thường, vẫn luôn nghiêng cứu tìm đáp án và cách đổi lấy đồ vật, đồ vật kia chính là tuyết liên.

Lăng Tiêu vẫn không nói đang đợi đáp án từ trong miệng Dược lão.

Dược lão ánh mắt đáng sợ nhìn về phía Lăng Tiêu.

- Ngươi nhìn ra vật ấy.

Dược lão vừa sợ hãi vừa mong đợi nhìn Lăng Tiêu mong muốn nhận được chứng thực.

Lăng Tiêu cười càng cười càng tươi, càng cười càng mị hoặc như một cái vòng xoáy muốn hút người ta đi vào.

- Nhỏ nhỏ một cái chú thuật, làm khó được ta sao.

Bạn đang đọc Tiên Tôn Trở Về Đô Thị Tu Tiên sáng tác bởi Lenny
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lenny
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.