Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ký Ức Thất Lạc

Phiên bản Dịch · 979 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Sau khi Linh Hư nói xong lời này thì đứng lên, hắn che miệng ho nhẹ một tiếng, cười nói với vẻ bất đắc dĩ: "Hôm nay ta đã nói ra quá nhiều thiên cơ với ngươi rồi, chỉ sợ sẽ bị giảm thọ mấy năm. Ta muốn bế quan tu luyện, nhờ ngươi chuyển lời cáo từ của ta tới Vương Gia, trước tiên, xin lỗi là ta không thể tiếp tục tiếp đón các ngươi nữa." Hắn khẽ vuốt cằm, xoay người ra khỏi chòi nghỉ mát.

Mạnh Thanh Hoan đứng dậy, khóe môi giật giật, nàng còn quá nhiều nghi vấn, có thể thấy được dường như Linh Hư không thể nhiều lời với nàng. Nàng nhìn bóng lưng Linh Hư biến mất ở trong bụi hoa, đồng thời rơi vào trầm tư.

Là ai, lại còn dùng phương pháp nghịch thiên gì để thay đổi số mệnh của nàng? Lẽ nào người đó có liên quan đến người phụ nữ thần bí đã đưa nàng đến đây? Tại sao người đó phải làm như vậy?

Nàng tới nơi này với sứ mệnh cứu sống Dạ Quân Ly, vậy người thay đổi số mệnh của nàng và Dạ Quân Ly có quan hệ gì?

Còn cả những lời nhắc nhở mà Linh Hư cố ý nói với nàng: Đây là số mệnh của nàng chứ không phải là của ai khác! Những lời này chẳng phải đang nhắc nhở nàng thì là cái gì?

Lẽ nào Linh Hư biết, nàng không phải Mạnh Cửu Nhi?

Nghĩ đến những gì Lâu Vũ Thần nói với nàng lúc trước, cuối cùng thì những ký ức mà Mạnh Cửu Nhi thất lạc và tất cả những thứ này có quan hệ hay không?

Quá nhiều nỗi băn khoăn vờn quanh trước mắt, khiến đầu óc Mạnh Thanh Hoan có chút choáng váng, nàng đỡ trán, chỉ cảm thấy đầu đau như sắp nứt, trời đất quay cuồng, thân thể nàng mềm nhũn, đột nhiên có hai bàn tay ôm chặt lấy nàng, bao lại trong lòng, theo đó là giọng nói hoảng hốt của Dạ Quân Ly: "Trường Lan, mau đến đây, Tiểu Cửu bị sao rồi?"

Mạnh Thanh Hoan muốn nói với Dạ Quân Ly rằng nàng không sao cả, hắn không cần phải lo lắng, nhưng hai mắt nàng trĩu nặng như bị đá tảng đè ép, không thể mở ra được, đầu cũng choáng váng, rất nặng nề, trong mơ màng nàng cảm giác Trường Lan bắt mạch cho nàng, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng của hắn tản ra.

"Suy nghĩ quá độ, đầu óc kiệt quệ..." Câu kế tiếp đã bị Mạnh Thanh Hoan nhấn chìm trong bóng tối.

Mạnh Thanh Hoan ngất đi, nàng lại tiến vào trong mộng, tuy nhiên ở lần này, bốn phía không phải là sương mù mà là đêm tối, nàng không thấy rõ con đường phía trước, cũng không biết mình đang ở đâu, cảm giác lạc lối này làm cho nàng thấp thỏm lo âu.

"Tiểu Diệp." Trong bóng tối có người gọi tên nàng, Mạnh Thanh Hoan chấn động, trước mắt nhất thời sáng choang, nàng nhìn thấy một chiếc tàu hỏa màu xanh chậm rãi chạy trên đường ray, theo đó là âm thanh ‘xình xịch’.

Tàu hỏa đi xa dần, lao vào trong một tầng sương trắng, mơ hồ ở bên trong có giọng của ai đó nói từng từ rất rõ ràng: "Tiểu Diệp nhi, chúng ta phải về nhà rồi."

Đó là giọng của phụ nữ, ấm áp, từ ái và êm tai, nhưng Mạnh Thanh Hoan lại không thể thấy người phụ nữ kia. Nàng chỉ cảm thấy người phụ nữ nọ đang nắm tay nàng, dọc theo đường ray thật dài đi vào trong sương mù.

"Tiểu Cửu, ngươi tỉnh lại đi." Trong lúc lạc lối bên trong sương mù, Mạnh Thanh Hoan nghe thấy có người gọi tên nàng, giọng nói này vô cùng lo lắng, làm cho người nghe có cảm giác đau lòng.

Mí mắt Mạnh Thanh Hoan khẽ nhúc nhích, nàng cố sức giẫy giụa mở mắt ra, trong chiều ngược sáng nàng thấy đôi mắt dịu dàng của Dạ Quân Ly sáng lên như sao trời, thời khắc này, có chút ký ức chậm rãi chồng lên nhau, nàng thất thần chốc lát, đột nhiên lẩm bẩm: "Lúc ta năm tuổi có trải qua một cơn bệnh nặng, sau khi tỉnh lại thì quên tất cả mọi chuyện."

Nàng vừa nói, nơi khóe mắt đột nhiên chảy xuống một dòng nước mắt, rồi nhanh chóng lan tràn như cỏ dại, không ngờ nàng lại không thể ức chế cảm xúc nơi đáy lòng, khóc lên đầy bi ai.

Từ trước đến giờ, nàng chỉ được vào năm nàng năm tuổi thì bị bệnh nặng rơi vào hôn mê, sau khi tỉnh lại nàng thấy ánh mắt lo lắng của mẹ, nhưng cũng từ đó, tất cả những ký ức trước năm năm tuổi, nàng đều quên sạch.

Nhưng hiện tại, nàng lại đột nhiên nghĩ rằng, tàu hỏa, đường ray, đều là những thứ ở gần nơi sinh sống của nàng trước đây, còn Tiểu Diệp nhi chính là tên của nàng!

Bên trong giấc mộng kia, nàng không thể nhìn thấy được dung mạo của người phụ nữ đã từ ái gọi tên ‘Tiểu Diệp nhi’, đó mẹ của nàng!

Nàng đều nhớ ra rồi, nàng thực sự không phải người nhà họ Mạnh, mà là một cô nhi! Nàng không phải tên Tiểu Cửu, mà tên là Tiểu Diệp.

Nhưng vì sao năm năm ký ức thất lại của nàng lại ở trong Mạnh Cửu Nhi?

Mạnh Thanh Hoan bất lực lâm vào mê man, nàng không biết cuối cùng thì nàng là ai?

-----------------------

Edit: Chikahiro

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.