Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tìm Lại Ký Ức

Phiên bản Dịch · 929 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Vào giờ phút này, tất cả bất lực và mê man của Mạnh Thanh Hoan đều chỉ có thể hóa thành nước mắt mà nói chuyện. Nàng khóc vô cùng thương tâm, cứ không ngừng mà nức nở như vậy, Dạ Quân Ly ở một bên vô cùng hoảng hốt, ngón tay lạnh như băng của hắn không ngừng lau đi nước mắt nơi khóe mắt nàng, đau lòng hỏi: "Tiểu Cửu, nàng sao vậy? Có phải khó chịu chỗ nào không?"

Mạnh Thanh Hoan chỉ muốn tìm chỗ ôm ấp, tùy ý phóng túng tâm tình của mình, nàng đột nhiên đưa tay ôm chặt lấy eo Dạ Quân Ly, áp người vào lồng ngực lạnh lẽo của hắn, thân thể khi run khi rẩy, oan ức khóc như một đứa trẻ.

Dạ Quân Ly chăm chú ôm lấy nàng, dùng cằm chống đỡ trán nàng, tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: "Có ta ở đây, không có chuyện gì đâu."

Đáy lòng Mạnh Thanh Hoan chua xót, lạnh lẽo run rẩy, mục đích nàng tới nơi này là vì điều tra rõ thân thế của chính mình, từ trước tới nay nàng chưa từng nghi ngờ rằng mình không phải người nhà họ Mạnh.

Nhưng sự thật đúng là tàn nhẫn.

Cửa phòng ‘cọt kẹt’ một tiếng rồi mở ra, mùi thuốc nhàn nhạt truyền đến. Trường Lan bưng thuốc đã được sắc cẩn thận đi vào, nhìn thấy hai người đang ôm nhau trên giường này, lông mày hắn hơi nhíu lại, che miệng thấp giọng ho một tiếng, dư quang liếc nhìn bọn họ.

Trong căn phòng yên ắng truyền đến tiếng nức nở trầm thấp của Mạnh Thanh Hoan, hắn khẽ cau mày, bưng chén thuốc đi tới hỏi: "Nàng ta sao rồi?"

Sắc mặt Dạ Quân Ly khá nghiêm trọng, ngón tay thon dài khẽ vuốt nước mặt trên mặt Mạnh Thanh Hoan, than thở: "Ta cũng không biết là nàng bị sao, chỉ biết vừa tỉnh thì thành ra bộ dạng này." Lông mày hắn khẽ nhíu lại, đột nhiên nói: "Ta đi tìm Linh Hư, ngươi giúp ta chăm sóc nàng."

Không đợi Dạ Quân Ly đứng dậy, Trường Lan một tay đè hắn xuống, thuận lợi đặt chén thuốc lên chiếc bàn bên cạnh. "Linh Hư bế quan rồi, người có đi cũng vô dụng." Hắn nói xong thì xuống mép giường, đặt tay bắt mạch cho Mạnh Thanh Hoan.

Dạ Quân Ly ngẩng đầu nhìn hắn, thấy đáy mắt Trường Lan xẹt qua một tia kinh ngạc.

"Trí nhớ mà nàng ta cần tìm đã quay về rồi." Trường Lan thu tay lại, nhìn Dạ Quân Ly một chút.

Dạ Quân Ly đột nhiên cảm thấy như bị đánh, hắn vô cùng hoảng hốt, cuối cùng là nàng đã nhớ lại cái gì mà sau khi tỉnh lại thì hóa ra thương tâm và bi ai như thế chứ? Tâm trí hắn náo loạn, lòng đầy nghi vấn nhưng lại không thể mở miệng được.

Mạnh Thanh Hoan khẽ nhắm mắt lại, sửa sang loạt ký ức có chút hỗn loạn, kỳ quái là, trong trí nhớ của Mạnh Cửu Nhi, lại có phần lớn năm năm ký ức của nàng, những ký ức này cư như mộng thường xuyên quấn lấy Mạnh Cửu Nhi, cũng tự nhiên trở thành dấu ấn không thể xóa được trong lòng nàng ta.

Cho tới khi nàng gặp Lâu Vũ Thần, vậy là quan hệ giữa hắn và Mạnh Cửu Nhi thực sự không tầm thường.

"Tiểu Cửu, nàng thật sự nhớ lại tất cả rồi sao?" giọng Dạ Quân Ly trầm thấp, khàn khàn vang lên.

Mạnh Thanh Hoan mở mắt ra, ngẩng đầu chạm phải ánh mắt đầy lo lắng của Dạ Quân Ly, hắn nhìn nàng, ấn đường nhíu chặt khiến đáy lòng nàng đau đớn.

"Dạ Quân Ly, ngươi cau mày thật xấu." Mạnh Thanh Hoan mở miệng nói một câu đầy giọng mũi, giơ tay vuốt lên ấn đường đang nhíu chặt của hắn.

Dạ Quân Ly nắm chặt tay nàng, khóe môi hơi nhếch lên, nhẹ nhàng thở phào một tiếng: "Tiểu Cửu, mặc kệ là chuyện gì, ta cũng sẽ không ép nàng phải nói. Ta tin nàng, rồi sẽ có một ngày nàng mở rộng cánh cửa lòng mình với ta, đồng ý đến gần ta, ta sẽ chờ, mặc kệ là bao lâu."

Mạnh Thanh Hoan khịt khịt mũi, tim nàng thắt lại như muốn ngừng đập. Đột nhiên nàng nhớ lại những ký ức của Mạnh Cửu Nhi, lại tìm được ký ức bị mất trong năm năm đầu đời của chính mình, biết rõ thân thế của bản thân.

Những chuyện này, nàng không biết giải thích với Dạ Quân Ly như thế nào, bởi chính nàng còn mờ mịt không rõ, làm sao có thể kể hết cho hắn đây?

"Dạ Quân Ly, cám ơn ngươi!" Mạnh Thanh Hoan nín khóc, nàng mỉm cười, nụ cười kia long lanh đến mê người, làm tim hắn như say rồi.

Tâm trạng căng thẳng của Dạ Quân Ly đến giờ mới có thể buông xuống, vì thả lỏng nên hắn đột nhiên cảm thấy đầu mình choáng váng và hoa mắt, hắn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng xoa xoa trán mình, sắc mặt hơi thống khổ.

"Dạ Quân Ly, ngươi sao vậy?" Mạnh Thanh Hoan thấy sắc mặt hắn tái nhợt, đáy lòng hoảng hốt, theo bản năng đến gần hắn thêm mấy phần.

-----------------------

Edit: Chikahiro

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.