Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Thân Thiết

Phiên bản Dịch · 887 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Đôi mắt yêu dị của Dạ Quân Ly hơi híp lại, vẻ mặt hắn nhìn Linh Hư tựa cười lại như không cười, hắn nhướng mày, nhắc nhở người kia: "Ngươi nhất định phải đặt cờ ở đây sao?"

Linh Hư hoàn hồn, thu hồi ánh mắt đang đặt trên người Mạnh Thanh Hoan lại, nhìn xuống vị trí mà hắn đã đặt quân cờ đen.

"Ngươi đến đây tìm ta vì chuyện gì?" Linh Hư không hề có ý muốn di động vị trí quân cờ, hắn đưa tay ra hiệu cho Dạ Quân Ly tiếp tục hoàn thành ván cờ này.

Ngón tay thon dài của Dạ Quân Ly tiếp tục đặt một quân cờ trắng xuống, tư thế phong nhã, quý khí bức người. Biểu hiện của hắn nhạt như gió, giọng nói êm ái phiêu lãng bên tai: "Có một chuyện muốn thỉnh giáo, mong rằng ngươi sẽ vui lòng nói cho ta biết."

Linh Hư thả quân cờ đen xuống, mày không động, mi không nhấc, mở miệng với giọng nhàn nhạt: "Nói ta nghe một chút xem sao." Hắn nhìn chằm chằm bàn cờ trước mắt, bày ra dáng vẻ suy nghĩ sâu sắc.

Mạnh Thanh Hoan nhìn bọn họ chơi cờ vây hoàn toàn không hiểu gì, chỉ có thể buồn bã đứng ở một bên nghe bọn họ nói chuyện.

Dạ Quân Ly đúng là thẳng thắn, hắn hỏi: "Không biết làm thế nào để hóa giả oán quỷ bám thân?"

Bàn tay đang cầm quân cờ của Linh Hư hơi khựng lại một chút, mí mắt hắn hơi nâng lên, nhẹ nhàng liếc nhìn Dạ Quân Ly một chút, rồi lập tức hạ quân cờ trong tay xuống, lúc này mới trả lời với giọng thờ ơ: "Một tấm bùa liền có thể giải quyết."

"Tình huống hiện tại không biết đã ở mức độ nào rồi, oan hồn có thể bám lấy người không?" Dạ Quân Ly lại hỏi.

Linh Hư dùng ngón tay khẽ vuốt cằm, trả lời: "Nói như vậy, chỉ khi oan hồn có oán niệm rất nặng, ác tâm rất lớn thì mới có năng lực bám thân mạnh mẽ. Tuy nhiên còn một khả năng khác, đó chính là người sống dùng máu của mình cung dưỡng linh vị người chết, thì mới có thể hợp hai làm một với hồn phách của người chết, nhưng đó phải là một người vô cùng thân thiết thì mới có thể làm được."

Vẻ mặt Dạ Quân Ly sững sờ, ngón tay hắn gõ nhẹ mặt bàn ngọc thạch, lần mò trọng điểm trong câu nói của người kia: "Người vô cùng thân thiết?"

Linh Hư gật đầu: "Phương pháp này thường được dùng để thương tiếc, tưởng nhớ và an ủi người quá cố. Nói cách khác, nếu có một người thân thiết chẳng may quá đời, tình cảm giữa người sống và người chết vô cùng sâu sắc, thì người ta sẽ dùng phương pháp như vậy để nuôi nấng linh hồn người chết, để cầu tâm ý tương thông."

Dạ Quân Ly ngẩng đầu liếc nhìn Mạnh Thanh Hoan một chút, thấy Mạnh Thanh Hoan đang trầm tư, hắn thu lại tầm mắt, tiếp tục hỏi: "Nếu như hồn phách người chết cứ ì ạch không đi, thì sẽ phát sinh chuyện gì?"

"Thống trị người sống, nuốt chửng hồn phách của họ, cuối cùng khiến người sống tiêu hao hết tinh khí mà chết." Linh Hư nói xong, ném quân cờ trong tay đi, nhìn chằm chằm cục diện bàn cờ này, nhún vai một cái nói: "Ta thua rồi."

Dạ Quân Ly mím môi một chút rồi nở nụ cười, thả quân cờ trắng đang cầm vào lại trong hộp, trêu người kia: "Mất tập trung như vậy, không thua mới lạ."

Linh Hư không tỏ ý kiến gì, xét theo tổng thể này thì đúng là hắn mất tập trung. Hắn nhìn Dạ Quân Ly với ánh mắt sáng như sao trời, đột nhiên nói: "Ta có thể nói chuyện riêng với vị cô nương này vài câu được không?"

Dạ Quân Ly hơi chau mày, hơi nghiêng đầu nhìn Mạnh Thanh Hoan, dường như đang trưng cầu ý của nàng.

Mạnh Thanh Hoan cảm thấy bất ngờ, không biết vị đạo sĩ đạo pháp cao thâm như Linh Hư muốn đàm luận gì với nàng, nhưng quả thật là nàng cũng có chút hiếu kỳ nên nàng lập ức gật đầu.

Dạ Quân Ly đứng dậy, nhìn nàng hồi lâu với vẻ mong chờ, giọng nói dịu dàng: "Ta đi đợi Trường Lan, hai người cứ tán gẫu đi." Nói rồi hắn xoay người, thong thả bước ra khỏi chòi nghỉ mát.

Mạnh Thanh Hoan thấy Dạ Quân Ly rộng lượng bỏ đi thong thả như vậy, không khỏi nghi hoặc, không ngờ Linh Hư đột nhiên cười, trêu chọc: "Có lẽ Vương Gia biết lục căn của ta thanh tịnh, sẽ không có bất kỳ tà niệm gì với ngươi, nên mới yên tâm để người ở lại đây mà đi như vậy."

Khóe môi Mạnh Thanh Hoan giật giật, nhìn chằm chằm Linh Hư như một con quái vật, hỏi: "Chẳng lẽ ngươi dùng Thuật Độc Tâm?"

-----------------------

Edit: Chikahiro

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.