Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Linh Hư Đạo Trưởng

Phiên bản Dịch · 942 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Mạnh Thanh Hoan cau mày, trong lòng trầm tư, nhìn đạo quán này không giống như một kiến trúc lâu đời, hơn nữa được quét dọn không nhiễm một hạt bụi, nhưng nàng luôn có một loại cảm giác hoang vu vắng lặng, giống như không có người ở.

"Không có gì có thể giấu giếm được Linh Hư đạo trưởng." Môi Dạ Quân Ly kéo dài một chút, liếc nhìn Mạnh Thanh Hoan.

Mạnh Thanh Hoan hơi sững sờ, Dạ Quân Ly lại nói Linh Hư đạo trưởng này cao thâm như vậy sao? Điều này khiến nàng không nhịn được tò mò.

"Đi thôi." Dạ Quân Ly kéo tay nàng vượt qua bậc cửa thật cao, đi vào.

Bọn họ vừa bước vào trong thì lập tức nghe tiếng 'kẽo kẹt' vang lên, cách cửa sau lưng đóng lại sau một tiếng ‘bịch’.

Mạnh Thanh Hoan quay đầu nhìn xung quanh, chắc chắn xung quanh đây không có ai. Nhưng cánh cửa màu đỏ chói này cứ như được điều khiển từ xa vậy, khiến nàng cảm thấy mới mẻ.

"Cửa lớn này dùng cơ quan khống chế. Tính cách của Linh Hư khá cổ quái, từ trước đến giờ hắn chỉ gặp người hữu duyên." Dạ Quân Ly vừa đi vừa giải thích cho nàng.

Mạnh Thanh Hoan nghe lời này càng cảm thấy tò mò hơn về vị Linh Hư đạo trưởng này.

Nàng nghĩ rằng người đắc đạo đều có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, râu tóc bạc phơ, đạo pháp cao thâm, lòng như gương sáng. Giống như một vị tiên vậy, làm cho người kính ngưỡng!

Chắc vị Linh Hư đạo trưởng này cũng sẽ không ngoại lệ!

Bọn họ vượt qua điện trước không một hạt bụi đi về phía sân sau. Dọc đường Mạnh Thanh Hoan không phát hiện bất kỳ đạo sĩ nào, cả đạo quán giống như một tòa thành trống vậy.

Đi tới sân sau, đôi mắt Mạnh Thanh Hoan hơi sáng lên, thấy sân sau như một vườn hoa xinh đẹp này có một con hạc tiên đang nhàn nhã đi dạo.

Hơn nữa trong chòi nghỉ mát cách đó không xa có một nam nhân mặc đạo bào màu tím đang tự đánh cờ một mình.

Nam nhân kia vấn tóc bằng ngọc quan, bóng lưng rắn rỏi, nhìn qua rất trẻ tuổi, bóng người màu tím ẩn sau bụi hoa cực kì chói mắt, nếu không có đạo bào trên người thì Mạnh Thanh Hoan sẽ nghĩ hắn là quý công tử nhà nào đó!

"Chẳng lẽ hắn chính là Linh Hư đạo trưởng à?" Mạnh Thanh Hoan chỉ vào nam nhân mặc áo tím đang đưa lưng về phía mình, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Dạ Quân Ly.

Dạ Quân Ly hơi nhướng mày gật đầu một cái: "Ở Thiên Huyền Quán này chỉ có hắn và con hạc tiên kia là sinh vật sống."

Mạnh Thanh Hoan giật giật khóe môi, suýt chút nữa là cằm dài đến chạm đất, nàng im lặng nhìn nam nhân trong chòi nghỉ mát, dáng vẻ này đúng là chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm so với dáng vẻ thần tiên tiên phong đạo cốt trong tưởng tượng của nàng!

Mạnh Thanh Hoan mang theo tâm lý tìm tòi cùng Dạ Quân Ly bước đến chòi nghỉ mát, ai ngờ vị Linh Hư đạo trưởng kia không hề ngẩng đầu lên, say mê trong thế giới đen trắng của cờ vây, đến mức quên mất cả tình cảnh quên của bản thân.

Mặc dù cúi đầu, nhưng Mạnh Thanh Hoan vẫn thấy rõ vẻ ngoài của hắn. Người này khoảng ba mươi tuổi, mặt mày như ngọc, con mắt như sao sáng, mũi hình trái mật treo (鼻若悬胆), tướng mạo phi phàm.

Nói là công tử nhẹ nhàng nhưng trong xương lại lộ ra một phong thái tao nhã tuấn tú làm người khác không kìm được nhìn thêm vài lần.

Dạ Quân Ly nhận ra Mạnh Thanh Hoan vẫn nhìn chằm chằm vào Linh Hư, lông mày hắn nhíu lại, trong lòng hơi cảm thấy không vui nhưng vẫn không biểu hiện gì, họ nhẹ một tiếng, đưa tay kéo Mạnh Thanh Hoan ra sau lưng mình, chặn tầm mắt của nàng.

Cùng lúc đó ván cờ của Linh Hư cũng sắp hạ màn, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng như sao nhẹ lướt qua Dạ Quân Ly một cái, nói: "Quy tắc cũ, có chuyện gì thì thắng ta trước rồi nói sau."

Linh Hư vừa nói xong, ngón tay thon dài nhặt quân cờ màu đen trên bàn cờ đặt vào trong hộp.

Dạ Quân Ly vén áo bào ngồi xuống đối diện hắn, nhặt quân trắng trên bàn cờ bỏ vào chiếc hộp trước mặt, giọng nói bình tĩnh: "Nghe nói đã ba tháng nay ngươi không ra khỏi đạo quán, cứ tiếp tục như vậy có vẻ người sắp bay lên trời thành tiên à?"

"Không gặp được thương vụ nào khiến ta cảm thấy hứng thú thì ta không muốn xuống núi." Tay hắn kiên trì cầm cờ đen, hơi giương mí mắt lên, khóe mắt liếc nhìn Mạnh Thanh Hoan một cái.

Đột nhiên bàn tay đang cầm con cờ của hắn khẽ run lên, làm con cờ tùy ý rơi vào một điểm trên bàn cờ, hơn nữa khuôn mặt luôn bình tĩnh một màu của hắn bỗng nổi lên một gợn sóng lớn, đôi mắt như sao sáng kia chứa đầy vẻ kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi.

-----------------------

Beta: Chikahiro

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.