Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Huyền Quán

Phiên bản Dịch · 901 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Khi đang nói chuyện, Dạ Quân Ly đã dẫn nàng ra khỏi đường hầm. Lúc này trời đã gần sáng, đêm tối và ban ngày tựa như chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Nhờ ánh ban mai yếu ớt, Mạnh Thanh Hoan thấy rõ vị trí của mình, hình như đây là một ngọn núi ngoài thành.

Xa xa núi xanh cao tận trời mây, loáng thoáng qua mây mù lượn quanh có thể thấy được miếu thờ trên núi. Không khí rừng núi mát mẻ, bốn bề yên tĩnh an toàn, nàng thả lỏng bản thân và hưởng thụ cảm giác dễ chịu hiếm gặp này.

Mạnh Thanh Hoan nhắm hai mắt hít một hơi thật sâu, gạt đi máu tanh và cảnh ám sát đêm qua, đột nhiên bên tai nghe thấy một tiếng chim hót êm tai.

Nàng mở mắt ra nhìn một con chim sơn ca đang lượn vòng trên không, tiếng chim hót vô cùng dễ nghe giữa rừng núi làm lòng người say mê.

"Đây là chim truy tung của Trường Lan, xem ra hắn đã trở về kinh thành, chắc là hắn biết chúng ta biến mất nên mới thả chim sơn ca mà hắn yêu quý nhất đến tìm chúng ta." Dạ Quân Ly hơi liếc con chim sơn ca kia một chút, tiếp tục kéo Mạnh Thanh Hoan đi về phía trước.

Mạnh Thanh Hoan vô cùng ngạc nhiên, nàng chỉ cho rằng đây là một con chim bình thường trong núi hóa ra nó lại là chim do Trường Lan nuôi để tìm người.

"Sao hắn có thể nuôi được sơn ca lanh lợi như vậy? Không phải là cho chim uống thuốc mê gì chứ?" Mạnh Thanh Hoan vẫn luôn cảm thấy vị Trường Lan công tử có danh hiệu Y tiên rất thần bí khó lường.

Nghe Dạ Quân Ly nói là Trường Lan thích du lịch khắp nơi, kiến thức rộng, không chỉ tinh thông y thuật mà còn thông thạo cả kỳ môn độn giáp gì đó.

Chỉ tiếc tính tình Trường Lan ấm áp cao thượng, không thích chốn quan trường và nơi phồn hoa nên thường xuyên không ở kinh thành.

Khóe một Dạ Quân Ly co rút, hơi im lặng nhìn Mạnh Thanh Hoan bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ: "Nha đầu này, nàng thật sự hồ đồ đến đáng yêu."

Mạnh Thanh Hoan bĩu môi một cái, nàng chỉ tò mò Trường Lan nuôi dưỡng chim như thế nào thôi, nàng cũng đang suy nghĩ mình có nên thuần phục một con chim để nuôi chơi không.

"Nếu nàng muốn biết thì đợi Trường Lan tới hỏi hắn là được." Dạ Quân Ly nhìn ra ý nghĩ trong lòng nàng, hắn cảm thấy bình thường nha đầu này luôn rất bình tĩnh và thông minh, nhưng có lúc cũng có nét đáng yêu của cô gái nhỏ.

Hắn thấy Mạnh Thanh Hoan như vậy rất chân thực, không hề giống những tiểu thư khuê các ở kinh thành, nàng không giả vờ, cản đảm và thận trọng, thông minh lại hiền lành, trên người còn mang cảm giác thần bí làm cho hắn muốn ngừng tiến lại gần cũng không được!

Mạnh Thanh Hoan gật đầu vui vẻ cười một tiếng, tiếp tục cùng Dạ Quân Ly đi trên đường núi. Không lâu sau, hai người đã tới Thiên Huyền Quán, lúc này trời đã sáng choang, ánh sáng mặt trời chậm rãi dâng lên từ phía đông, nhuộm đẫm một vùng hào quang.

"Ngươi muốn dẫn ta đến gặp ai?" Mạnh Thanh Hoan đứng ở trước cửa đạo quán, nghiêng đầu hỏi Dạ Quân Ly.

Dạ Quân Ly nhíu mày nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang khép kín kia, giọng nói thanh nhã tản ra trong ánh nắng ban mai: "Một vị cao nhân đắc đạo, có lẽ hắn có thể giải thích cho nàng biết một số chuyện."

Mạnh Thanh Hoan nhíu mày, giải thích? Giải thích cái gì? Tạm thời nàng không kịp phản ứng!

"Lâm ma ma." Dạ Quân Ly nhắc nhở nàng một chút rồi tiếp tục nói: "Chẳng phải là nàng nhìn thấy có linh hồn nhập vào người Lâm ma ma sao? Linh Hư đạo trưởng có đạo pháp cao thâm, rất biết cách xua đuổi hồn ma, nếu muốn giải được câu đố trên người Lâm ma ma thì chỉ có Linh Hư đạo trưởng có thể giúp chúng ta."

Mạnh Thanh Hoan bừng tỉnh, nàng lại quên mất chuyện Lâm ma ma. Mạnh phu nhân rơi xuống nước có liên quan đến linh hồn trên người Lâm ma ma, rốt cuộc linh hồn kia ẩn giấu bí mật gì? Rốt cuộc nàng ta và Mạnh phu nhân có thù oán như thế nào, có lẽ chỉ có nàng ta mới giải được câu đố này.

Nhưng Mạnh Thanh Hoan cũng có lo lắng.

"Vậy trước tiên, chẳng phải chuyện ta có thể nhìn thấy linh hồn không thể giấu được nữa sao?" Mạnh Thanh Hoan vừa dứt lời thì nghe tiếng cửa nặng nề mở ra, Mạnh Thanh Hoan theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua thì thấy Thiên Huyền Quán không có một bóng người, dường như cánh cửa tự động mở ra vậy, sự quỷ dị đúng là có chút dọa người.

-----------------------

Beta: Chikahiro

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.