Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Oan Hồn Lấy Mạng

Phiên bản Dịch · 891 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Mạnh Thanh Hoan hoảng hốt, khóe môi nàng hơi động đang định giải thích, thì cách đó không xa truyền đến tiếng kêu cứu: "Người đâu, mau tới đây, phu nhân rơi xuống nước rồi, người đâu mau tới đây!"

Nàng theo bản năng tìm kiếm hướng phát ra âm thanh, thấy vị trí bên cạnh bọn họ có một cái khe giữa những tảng đá của núi giả vừa vặn có thể xem thấy tình cảnh bên ngoài.

Mạnh Thanh Hoan phóng tầm mắt nhìn ra, đã thấy hầu giá và vú em đang đứng ở hồ nước đối diện núi giả, còn trong hồ là Mạnh phu nhân đang không ngừng giãy dụa, có vẻ chẳng mấy chốc sẽ chìm hẳn xuống nước.

"Kẻ đắc tội với ta, quả nhiên sẽ không có kết quả gì tốt đẹp." Tiếng cười của Dạ Quân cách nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng.

Mạnh Thanh Hoan khá bất ngờ khi nghe thấy những lời này, nàng đột nhiên xoay đầu lại hỏi hắn: "Ngươi sai người ta ra tay sao?"

Dạ Quân Ly xì khẽ một tiếng, khinh thường nói: "Ngươi đánh giá cao bà ta quá…"

Đang khi nói chuyện hắn cúi đầu nhìn Mạnh Thanh Hoan một chút, âm thanh đột nhiên dừng lại, hai mắt Mạnh Thanh Hoan đang biến sắc, hắn nhất thời bừng tỉnh, ánh mắt có chút khiếp sợ nhìn chằm chằm nàng, thấp giọng hỏi: "Ngươi lại nhìn thấy gì?"

Sau khi Mạnh Thanh Hoan xác nhận, nàng nhíu mi tâm, khẽ xoay đầu lại tiếp tục nhìn qua khe đá xem tình hình bên ngoài.

Vừa rồi nàng phát hiện, có một oan hồn lang thang ở trên hồ, vì oan hồn đưa lưng về phía Mạnh Thanh Hoan nên nàng không thấy rõ khuôn mặt người kia, nhưng trông hình thể và cách ăn mặc thì có vẻ như đó là một người phụ nữ.

Mạnh Thanh Hoan cho rằng việc Mạnh phu nhân rơi xuống nước là kiệt tác của Dạ Quân Ly, nên mới dò hỏi một câu, nhưng xác nhận được Dạ Quân Ly không nhúng tay vào, như vậy thứ đáng nghi nhất lính là vệt huyền linh vừa mới bay qua mặt hồ kia rồi.

"Đúng là oan hồn lấy mạng!" Mạnh Thanh Hoan đột nhiên híp híp mắt, nhìn chằm chằm ra bên ngoài từ khe đá này, còn rất hứng thú dương môi cười cợt.

Dạ Quân Ly cau mày, đúng là không thể dùng lời nói để diễn tả được nữ nhân này?

Mạnh Thanh Hoan vốn cũng không thể xác định, nhưng những gì nàng thấy lúc này khiến nàng không còn nghi ngờ gì nữa, vì nàng thấy oan hồn kia cứ lượn trên mặt nước trên hồ, dùng chân đạp lên đầu Mạnh phu nhân trông như muốn nhấn chìm bà ta xuống đáy hồ.

May mà thị vệ chạy tới đúng lúc, nhảy vào hồ nước vớt Mạnh phu nhân đang thoi thóp ra.

"Là một nữ nhân trung niên khảng chừng 50 tuổi, cao khoảng năm thước (~160 cm), ăn mặc gọn gàng, hẳn là có oán hận gì đó với Mạnh phu nhân, còn có..." Thân thể Mạnh Thanh Hoan đột nhiên co rút lại, khẽ run mấy lần, vẻ mặt có chút hoang mang.

Dạ Quân cách ôm lấy vai nàng, thấy nàng phản ứng bất thường, kinh hãi và sốt ruột hỏi: "Tiểu Cửu, ngươi làm sao vậy?"

Mạnh Thanh Hoan hoàn hồn, lần nữa đưa mắt nhìn ra ngoài qua khe đá, những người ở bên hồ nước đã biến mất khỏi tầm mắt nàng từ lâu.

Nàng xoay người lại, vẻ mặt đầy nghi ngờ và bất an, giọng nói run rẩy: "Dạ Quân Ly, ta vừa nhìn thấy hồn phách của người phụ nữ tiến vào trong cơ thể Lâm ma ma."

Lâm ma ma chính là người ở bên cạnh Mạnh phu nhân, có người nói tình cảm giữa bà ta và Mạnh phu nhân rất thắm thiết!

Dạ Quân Ly ngẩn ra, vô cùng bất ngờ, hỏi lại: "Ngươi thấy rõ ràng sao?"

Mạnh Thanh Hoan thật thà gật đầu: "Ta không hề nhìn lầm, ngay lúc Mạnh phu nhân được người ta cứu lên, hồn phách của người phụ nữ kia đột nhiên trốn biệt tăm vào trong cơ thể của Lâm ma ma. Vậy có phải là Lâm ma ma bị oan hồn nhập rồi không?"

Nghĩ đến khả năng này, Mạnh Thanh Hoan liền cảm thấy một luồng hơi lạnh bao quanh mình.

Dạ Quân Ly đưa tay ôm lấy nàng, vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, an ủi: "Đừng sợ, chuyện này ta sẽ điều tra rõ ràng. Ngươi đang ở Mạnh phủ như vầy, không được hành động đơn độc, nhất định phải luôn có người đi theo bên người, trong Tô Hòa Uyển ta cũng đã sắp xếp người của mình rồi, ngươi cứ việc yên tâm."

Vừa rồi Mạnh Thanh Hoan hơi hoảng sợ một chút, nhưng giờ khắc này, ngoài sự cảm động nàng còn cảm thấy ấm áp, một chút sợ hãi ban nãy cũng không còn nữa.

Nàng vùi mình vào lồng ngực hắn khẽ ‘ừ’ một tiếng, ngoan ngoãn như đứa bé.

-----------------------

Edit: Chikahiro

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.