Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đúng Là Yêu Tinh Sao?

Phiên bản Dịch · 1021 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Dạ Quân Ly nhẹ nhàng thở dài, ôm nàng chặt hơn một chút: "Tiểu Cửu, đợi ngươi tìm được trí nhớ của mình, ta sẽ nghĩ cách đón ngươi về Vương phủ. Mặt khác, ngươi có thể bắt đầu điều tra từ Mạnh Thiên Nhã, có chuyện gì thi lập tức bảo Lưu Cảnh truyền tin cho ta, nếu nhớ ta thì cũng có thể nói với Lưu Cảnh, ta sẽ lập tức chạy tới."

Trái tim Mạnh Thanh Hoan hơi hồi hộp một chút, nàng khá túng không biết phải làm thế nào, cái tật xấu tự luyến của tên yêu nghiệt này đúng là khó sửa đổi!

Nàng ho nhẹ một tiếng, tránh khỏi cái ôm của Dạ Quân Ly, tức giận đẩy hắn một cái, oán giận nói: "Nếu như ngươi không xuất hiện, ta lại sẽ nhìn thấy những thứ không đáng xem đó sao?"

Khóe miệng Dạ Quân Ly giật giật, dường như giận hờn kéo đến: "Thật ghê gớm, vậy thì bổn Vương không xuất hiện trước mặt ngươi nữa."

Mạnh Thanh Hoan nhún nhún vai, bộ dạng thể hiện ‘rất hợp ý ta’.

Dạ Quân Ly tức giận, hắn cắn răng nhìn Mạnh Thanh Hoan, giận dữ nói: "Tiểu Cửu, ngươi nhất định sẽ hối hận. Bổn vương không tin ngươi sẽ không nhớ ta."

Hắn nhướng mày ‘hừ’ khẽ một tiếng, xoay người cùng đôi chân sải dài rời đi.

Mạnh Thanh Hoan không nói gì, khuôn mặt cứ thế nhìn chằm chằm bóng lưng đang rời đi của Dạ Quân Ly, khóe môi bất giác cứ tràn ra một vệt cười, mãi đến khi Vân Thường và Lưu Cảnh xuất hiện bên cạnh không một tiếng động.

"Cô nương, chúng ta đi thôi." Giọng nói của Vân Thường khiến Mạnh Thanh Hoan sợ hết hồn.

Mạnh Thanh Hoan lập tức thu lại khóe môi đang cười, xoay người nhìn bọn họ, tuy Dạ Quân Ly đưa bọn họ cho nàng, nhưng Mạnh Thanh Hoan hiểu rất rõ, bọn họ chỉ là được lệnh của Dạ Quân Ly đến bảo vệ nàng mà thôi.

Nếu muốn thu bọn họ về để tự mình sử dụng, chỉ sợ là không thể rồi!

Hơn nữa, nếu như là những kẻ có thể dễ dàng thu phục thì đã không xứng đáng làm tâm phúc của Dạ Quân Ly!

"Vương Gia nhà các ngươi đã sớm ở đây từ nãy rồi sao?" Lòng Mạnh Thanh Hoan thấp thỏm nghi ngờ hỏi.

Vân Thường lắc đầu, trả lời: "Trước đó chúng tôi cũng không biết Vương gia lại đột nhiên quay lại." Nàng ta thật sự không biết, mãi đến khi dẫn Mạnh Thanh Hoan băng qua bãi đá ở núi giả, mới thấy Dạ Quân Ly xuất hiện ở đây, lúc đó nàng ta cũng cảm thấy bất ngờ.

Biết rằng Dạ Quân Ly tới tìm Mạnh Thanh Hoan, cho nên nàng và Lưu Cảnh liền thức thời rút lui. Chỉ trách, lúc đó thần trí Mạnh Thanh Hoan vẩn vơ, do đó không phát hiện ra sự tồn tại của Dạ Quân Ly!

Mạnh Thanh Hoan nhớ tới những gì Dạ Quân Ly nói với nàng, đáy lòng có chút xúc động, lẽ nào thực sự Dạ Quân Ly nhớ nàng nên nửa đường mới quay lại đây sao?

Vậy hắn làm sao biết được chuyện Mạnh phu nhân làm khó dễ nàng? Lẽ nào lúc đó, Dạ Quân Ly cũng đã ở hiện trường?

Tên yêu nghiệt này...

Trong lòng Mạnh Thanh Hoan dâng lên một loại cảm động không thể diễn tả bằng lời được, nhưng đến cuối cùng thì nàng phải làm thế nào đây? Nàng than nhẹ một tiếng, vuốt nửa mảnh Thông Linh Ngọc đang nằm cách một lớp áo trước ngực mình, nhất thời lại giống như rơi vào trong sương mù, không biết nên đi như thế nào.

Cách đó không xa truyền đến âm thanh sốt ruột của một hầu gái: "Đại phu, ôngd nhanh lên một chút đi, phu nhân nhà chúng ta nhanh không xong rồi."

Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn tới, thấy hầu gái đang vội vã dẫn đại phu chạy đến biệt viện của Mạnh phu nhân.

Không ngờ nàng vào Mạnh phủ mới một ngày đã xảy ra chuyện như vậy, trùng hợp đây lại là nơi nàng từng ngã xuống trước đó, vậy mà bây giờ lại đến lượt Mạnh phu nhân.

Lẽ nào nàng thực sự là yêu Tinh tái thế? Ngẫm lại nếu nàng thật sự có bản lĩnh gieo vạ cho người khác như vậy cũng tốt!

"Đi thôi." Tâm trạng của Mạnh Thanh Hoan rất tốt, nàng bảo Vân Thường tiếp tục dẫn đường.

Ba người băng xuyên qua bãi đá núi giả rồi qua một cái cầu đá nữa, không lâu sau bọn họ đã tới Tô Hòa Uyển. Vị trí của biệt viện này tuy khá hẻo lánh, nhưng phong cảnh rất xin đẹp, thanh lịch tao nhã, đúng là một chỗ tốt hiếm thấy.

Mạnh Thanh Hoan đánh giá phong cảnh ngoài sân, thầm nghĩ Mạnh Đức Hoài này xem ra cũng có đầu óc, biết chuẩn bị cho nàng một biệt viện có phong cảnh trang nhã đến vậy.

Ai ngờ Vân Thường lại hiển nhiên nói một câu khiến cằm nàng muốn rơi xuống mặt đất: "Cô nương, Tô Hòa Uyển này là Vương Gia chọn cho cô. Có người nói, nơi này chỗ Mạnh đại nhân thích nhất, dù có thích nhưng lại không đến ở vì vị trí của nó có chút hẻo lánh, không tiện xử lý công việc. Nhưng thời điểm Mạnh đại nhân nhàn hạ sẽ thường xuyên ở lại chỗ này."

Mạnh Thanh Hoan giật giật khóe miệng, vô cùng ngạc nhiên, phải cảm ơn Dạ Quân Ly đã đoạt chỗ yêu thích nhất của Mạnh Đức Hoài để nàng ở!

Cuối cùng là tên yêu nghiệt này dùng biện pháp gì để Mạnh Đức Hoài cam tâm tình nguyện nhường ra Tô Hòa Uyển vậy chứ?

-----------------------

Edit: Chikahiro

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.