Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự Dịu Dàng Đầy Lưu Luyến

Phiên bản Dịch · 936 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Mạnh Thanh Hoan không khỏi nghi ngờ, cuối cùng là Dạ Quân Ly đã huấn luyện thuộc hạ của mình ra sao? Chẳng lẽ chuyện gì hắn cũng đều mưu tính hoàn hảo như vậy? Tên yêu nghiệt này, cuối cùng thì hắn là một người đàn ông như thế nào chứ?

Vân Thường vẫn dẫn đường ở phía trước, còn Mạnh Thanh Hoan vẫn cứ mông lung nghĩ về Dạ Quân Ly, chẳng mấy chốc mà bọn họ đã đi tới núi giả trong Mạnh phủ, nàng còn mơ hồ nghe thấy tiếng nước nước chảy truyền đến từ phía trước.

Mạnh Thanh Hoan hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn lên lại phát hiện Vân Thường dẫn đường phía trước đã biến đâu mất, thậm chí Lưu Cảnh ở sau lưng cũng không thấy đâu.

"Vân Thường, Lưu Cảnh." Mạnh Thanh Hoan đứng giữa bãi đá dày đặc của núi giả gọi tên bọn họ.

Xung quanh an tĩnh đến lạ kỳ, ngay của một chút âm thanh cũng không có. Mạnh Thanh Hoan cảm giác như mình đang lọt vào một mê cung, lòng nàng tràn đầy nghi hoặc, theo bản năng bước đi theo con đường nhỏ dưới chân mình.

Đột nhiên một đôi tay mạnh mẽ từ duỗi ra từ bên cạnh bất ngờ kéo cô qua, hơi thở quen thuộc tràn ngập trời đất bao phủ, cả người nàng như đang ở trong mộng, lập tức bị người kia ép vào núi giả, theo đó là một đôi môi nóng bỏng đặt lên môi nàng.

Dịu dàng triền miên, lưu luyến không tiêu tan.

Mạnh Thanh Hoan cảm giác như đúng lúc này, trái tim nàng muốn bật tung khỏi lồng ngực, nàng thất thần chốc lát, mới dần dần phản ứng lại được.

Nam nhân trước mắt này không phải Dạ Quân Ly thì? Sao hắn lại ở đây?

Tâm trí nàng tràn ngập hàng tá câu hỏi, khiến nàng quên mất giờ phút này Dạ Quân Ly đang hôn nàng!

"Không chuyên tâm như vậy, chẳng lẽ mị lực của bổn Vương không đủ sao?" Dạ Quân Ly chậm rãi buông nàng ra, khẽ cau mày, ý cười trên khóe môi dường như nhạt dần, cặp mắt đào hoa nhìn nàng đầy nghi ngờ.

Vành tai Mạnh Thanh Hoan thoáng ửng hồng, cảm giác trong lòng nói không thành lời, lúc này đầu óc nàng rất hỗn độn, mất một lúc mới biết bản thân muốn nói gì: "Ngươi... tại sao ngươi lại ở đây?"

Nàng kích động đến mức có chút cà lăm, rõ ràng là nàng đã trông thấy Dạ Quân Ly cưỡi ngựa rời đi, còn bảo là phải tiến cung thỉnh an Dạ Đình Giang gì đó. Hắn vốn nên ở hoàng cung, sao lại xuất hiện trong bãi đá núi giả trong Mạnh phủ chứ?

Dạ Quân Ly khẽ véo nhẹ vành tai nàng, thấp giọng, phá lệ nói chuyện dịu dàng: "Muốn cho ngươi một niềm vui bất ngờ."

Vòng tay đang ôm eo nàng hơi dùng sức, kéo sát nàng vòng lồng ngực, cánh môi mỏng rơi vào sau tai nàng, nhẹ giọng hỏi: "Nếu như ta nói, là bởi vì ta quá nhớ ngươi, do đó đi được nửa đường liền quay trở lại, ngươi tin không?"

Mạnh Thanh Hoan để hắn tùy tiện ôm mình, bình thường đại não lúc nào cũng minh mẫn này nhưng lúc này hỗn độn đến mức không biết nên suy nghĩ thế nào. Nàng trầm mặc nửa ngày, trước sau không biết nên trả lời hắn như thế nào!

Nàng và Dạ Quân Ly từ đầu đến giờ vẫn chỉ là quan hệ hợp tác, vẫn là...

"Nữ nhân này thật là, tại sao không thể mở lòng với ta một chút? Tại sao trước sau đều muốn đè nén trái tim mình lại? Là do ta không thể cho ngươi lòng tin sao?" Dạ Quân Ly dùng ánh mắt nóng rực và nghiêm túc nhìn nàng.

Mạnh Thanh Hoan không dám nhìn vào mắt hắn, nàng biết là nàng không dám nhận được Dạ Quân cách, hoặc là không thể tin được Dạ Quân cách đối với nàng đích thực tâm, càng sợ chính mình sẽ trầm luân mất đi tự mình.

Nàng do dự trong chốc lát mới mở miệng: "Dạ Quân Ly, giữa chúng ta không..."

Nàng muốn nói, giữa bọn họ không thể, bọn họ tốt nhất không nên để cảm tình lẫn lộn, chỉ đơn thuần hợp tác là tốt nhất. Nhưng nàng còn chưa có nói xong, Dạ Quân Ly đã đột nhiên cúi người mạnh mẽ hôn lên môi nàng.

Mạnh Thanh Hoan cảm nhận được nụ hôn của Dạ Quân Ly mang thoe lửa giận, môi hắn cực nóng, triền miên như muốn làm tan chảy nàng, có chút giống trừng phạt hoặc như phát tiết, nhưng vẫn mang theo một chút dịu dàng như thể rất đau lòng, sợ làm nàng sợ.

Mạnh Thanh Hoan yên lặng nhận lấy nụ hôn của hắn, khóe mắt nhắm chặt tràn ra một giọt lệ nước mắt, theo gò má nàng lướt xuống, chảy vào cánh môi Dạ Quân Ly.

Động tác Dạ Quân Ly hơi khựng lại, hắn nhìn hàng nước mắt trên mặt Mạnh Thanh Hoan, trái tim bỗng nhói lên một cái như bị ai nhéo, rất đau.

Hắn nhắm mắt lại, từ từ buông nàng ra, nhưng theo đó là một nụ cười đầy mỉa mai và đau thương vô tận: "Ý của ngươi, ta rõ rồi!"

-----------------------

Edit: Chikahiro

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.