Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sóng Gió Mạnh Phủ (1)

Phiên bản Dịch · 932 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Mạnh Thanh Hoan nâng mí mắt lên, nhìn bộ dạng cắn môi không phục của Mạnh Yên Nhiên, Mạnh phu nhân ở bên người nàng ta cầm cánh tay nàng ta, rồi khẽ lắc đầu một cái ra hiệu với Mạnh Yên Nhiên.

Mạnh Yên Nhiên chịu đựng sự oan ức, không nói gì nữa, chỉ đứng đó nghiến răng tức giận.

"Cửu muội đừng để trong lòng, xưa nay Lục tỷ đã như vậy rồi." Mạnh Thiên Nhã nhỏ giọng nói nhưng Mạnh Thanh Hoan vẫn có thể nghe ra trong giọng nàng ta có sự bất đắc dĩ.

Sự phân chia đích và thứ khác nhau một trời một vực, tuy cùng là tiểu thư Mạnh phủ, mang trong mình huyết thống như nhau, nhưng tôn quý nhất cũng chỉ có con của vợ cả là Mạnh Yên Nhiên, những người khác cũng chỉ có thể làm nền cho nàng ta!

Nhưng Mạnh Thanh Hoan không phải là người của thời đại này, tôn ti thân phận gì đó, đích - thứ khác biệt gì đó, trong mắt nàng chẳng là cái thá gì.

Dạ Quân Ly nói phương thuốc của Trường Lan chính là Mạnh phủ, bây giờ nàng trở về chính là để điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Mạnh Cửu Nhi, tìm về ký ức thất lạc.

Nếu Dạ Quân Ly vì nàng mà chuẩn bị tất cả, nàng cũng muốn thử tạo sóng gió trong Mạnh phủ một phen, gặp thần giết Thần, gặp Phật giết Phật!

Bởi nàng sẽ không giống như Mạnh Cửu Nhi đã chết, không dễ dàng để người ta bắt nạt như vậy!

Mạnh phu nhân đi về phía nàng với khuôn mặt tươi cười: "Cửu Nhi, lão gia đã vì con mà sắp xếp một biệt viện, là Tô Hòa Uyển có phong cảnh đẹp nhất phủ, ta đưa con đi."

Mạnh Thanh Hoan nhìn trang phục hoa lệ trên người Mạnh phu nhân, một cái ngân trâm cài đầu, đầy người phát ra ánh sáng lộng lẫy, đúng là một người tầm thường đến tận xương tủy, hơn nữa bộ mặt trát phấn đầy nịnh bợ của bà ta khiến Mạnh Thanh Hoan có chút buồn nôn.

Trái lại thì mấy vị di nương đứng đằng xa, đều mặc những bộ quần áo màu trắng thuần khiết, không son không phấn lại có vẻ đoan trang hơn rất nhiều.

Chả trách Mạnh Đức Hoài nạp thêm nhiều thiếp thất như vậy, quay về với một nữ nhân vừa hung dữ vừa tầm thường như thế quả là làm khó Mạnh Đức Hoài.

Mạnh Thanh Hoan dùng ống tay áo che lại mũi miệng, che bớt mùi son phấn đầy buồn nôn kia, dáng vẻ ra chiều cảm động, nói: "Không dám phiền Mạnh phu nhân, tự con đi là được rồi."

Mạnh phu nhân hơi sững sờ, sắc mặt có chút khó coi, khẩu khí cũng sắc bén hơn rất nhiều: "Cửu Nhi, làm sao con có thể không có quy củ như vậy? Ta là mẹ cả của con, sao con có thể gọi ta là Mạnh phu nhân?"

Mạnh Thanh Hoan kinh ngạc nhìn bà ta, lắc đầu hai cái, than thở: "Cũng là vì con biết người là Mạnh phu nhân, nên mới gọi như vậy. Nếu gặp người không biết, còn tưởng rằng người tú bà ở thanh lâu trong hẻm nào đó ấy chứ? Trang phục lộng lẫy như vậy có phải là muốn nói với Hiên Vương là Mạnh phủ chúng ta có rất nhiều tiền đúng không? Con còn cảm thấy mấy vị di nương này còn có phong thái của phu nhân Mạnh phủ hơn, có phải không phụ thân đại nhân?"

Mạnh Thanh Hoan nghiêng người hất đầu về phía Mạnh Đức Hoài, ẩn ý trong câu nói của này, nàng tin ông ta nhất định sẽ hiểu!

Mạnh Đức Hoài khẽ nhíu lông mày, sắc mặt trắng nhợt, đuôi lông mày như ngọn giáo sắc lẹm chỉa về phía Mạnh phu nhân.

Đúng là sơ sót của ông ta, bình thường ở trong phủ muốn mặc như vậy cũng chẳng tính là gì. Nhưng tình huống quan trọng như việc Hiên Vương đích thân tới Mạnh phủ, phu nhân của ông ta lại không biết ẩn giấu bớt, còn mặc trang phục như vậy xuất hiện, chẳng phải là phô trương với người khác sao?

Ông ta đã rất vất vả mới có thể leo tới cái chức quan này, không thể bị hủy hoại bởi một phụ nhân vô tri được!

Mạnh phu nhân này ra oai đã quen, làm sao có thể cho phép Mạnh Thanh Hoan càng quấy làm nhục bà ta như thế, bà ta quắc mắt nhìn nàng trừng trừng, giơ tay chuẩn bị giáo huấn Mạnh Thanh Hoan, nhưng tay vừa vung lên, đã lập tức bị Lưu Cảnh bên cạnh cản lại.

Lực cánh tay của Lưu Cảnh rất lớn, hắn siết chặt cánh tay Mạnh phu nhân, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc lạnh: "Ai dám đụng đến chủ nhân nhà ta, ta giết!"

Mạnh phu nhân nghiến răng trợn mắt, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, đáy lòng hoảng hốt.

Mạnh Thanh Hoan nhíu mày, nhìn Lưu Cảnh với vẻ tán thưởng nhìn, khẽ cười nói: "Lưu Cảnh, đừng dọa Mạnh phu nhân, mau buông ra."

Lưu Cảnh đột nhiên buông tay, Mạnh phu nhân lảo đảo lui về sau mấy bước, nhưng bà còn chưa hết hi vọng!

-----------------------

Edit: Chikahiro

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.