Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở Lại Mạnh Phủ

Phiên bản Dịch · 998 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Mạnh Đức Hoài lo sợ đến tát mét mặt mày, cúi đầu coi như câu trả lời, ý tại ngôn ngoại của Dạ Quân Ly, sao ông ta có thể không nhận ra chứ? Đứa con gái út này của ông ta, hồi còn ở trong phủ đã phải nhận biết bao oan ức, nhưng ông ta đối với nàng cũng chỉ mắt nhắm mắt mở.

Nhưng tại yến hội hôm trước, một đứa con gái chẳng ai chú ý như nàng lại tỏa hào quang không ngớt, trở thành nhân vật mà Dạ Chiêu Quốc không ai không biết. Hơn nữa, dường như quan hệ giữa nàng và Dạ Quân Ly cũng không hề đơn giản, chỉ có điều…

Nghĩ đến thái độ của hoàng thượng đối với mối hôn sự này, Mạnh Đức Hoài cũng không biết mình có nên đặt cược vào đứa con gái này hay không, kế sách hiện giờ là chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi.

Ông ta cất giấu tâm tư nơi đáy lòng, hơi cúi đầu nói: "Trong phủ hạ quan có chuẩn bị chút trà lạt (薄茶), mời Vương Gia vào phủ ngồi chơi một lát."

Dạ Quân Ly nhẹ nhàng vuốt vuốt ống tay áo, lông mày khẽ nhếch lên, vẻ mặt ngạo nghễ: "Bổn vương còn phải tiến cung thỉnh an phụ hoàng, không thể ngồi lại chơi rồi." Hắn hạ mắt dặn dò người ở bên cạnh: "Lưu Cảnh, Vân Thường, kể từ hôm nay Mạnh cô nương là chủ tử của các ngươi, các ngươi phải chăm sóc nàng cẩn thận, biết chưa?"

"Vâng." Hai người trăm miệng một lời đáp.

Dạ Quân Ly gật đầu, bước tới bên cạnh Mạnh Thanh Hoan, đột nhiên hắn bất ngờ cúi người sát tới tai Mạnh Thanh Hoan, nói với giọng nhẹ nhàng ấm áp: "Phương thuốc của Trường Lan chính là Mạnh phủ, ký ức thất lạc từ nơi nào, thì tìm về ở nơi ấy."

Mạnh Thanh Hoan sững sờ, kinh ngạc trong chốc lát, nàng ngạc nhiên nhìn Dạ Quân Ly, đón nhận ánh mắt thâm trầm có chút phức tạp của hắn.

Dạ Quân Ly hơi giương môi lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng, sau đó quay người nhảy một phát lên ngựa, kéo dây cương quay đầu rời đi.

"Cung tiễn Vương Gia." Mạnh Đức Hoài cùng gia quyến dồn dập đưa tiễn, mãi đến tận khi thân ảnh Dạ Quân Ly biến mất ở trên đường, bọn họ mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Dạ Quân Ly vừa đi khỏi, tất cả người nhà cùng nô bộc của Mạnh phủ dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía Mạnh Thanh Hoan.

"Cửu muội muội." Một thiếu nữ đầy xuân sắc bước ra từ trong đám người, trên người nàng ta mặc một chiếc váy gấm màu xanh da trời, khuôn mặt xinh đẹp kèm theo một nụ cười ngọt ngào.

Ký ức Mạnh Thanh Hoan mơ hồ, nàng cảm thấy người trước mắt có chút quen thuộc, nhưng không nhận ra nàng ta là ai.

Vân Thường nhẹ nhàng tiến đến bên tai nàng nói nhỏ một tiếng: "Đó là Thất tiểu thư Mạnh phủ, Mạnh Thiên Nhã."

Mi tâm Mạnh Thanh Hoan khẽ hất một cái, trước kia Vân Thường có kể với nàng một số chuyện trong Mạnh phủ, trong đó bao gồm cả vị Thất tiểu thư Mạnh phủ này.

Có người nói, mẫu thân của Mạnh Thiên Nhã vốn là nha hoàn hồi môn của Mạnh phu nhân, vì năm đó Mạnh phu nhân có thai, bà ta sợ những thị thiếp khác nhân cơ hội tranh sủng, liền đưa nha hoàn hồi môn của chính mình làm thiếp thất cho Mạnh Đức Hoài, trở thành tiểu thiếp thứ sáu của ông ta.

Ai biết cũng không lâu sau, Lục di nương này liền có thai, hơn nữa còn là song sinh. Nhưng ngay thời điểm Mạnh phu nhân sắp lâm bồn, Lục di nương vì cứu Mạnh phu nhân mà trượt chân ngã xuống cầu thang, dẫn đến sinh non.

Hai người sinh cùng một thời điểm, Mạnh phu nhân sinh ra một đứa con gái, nhưng Lục di nương chỉ có thể bảo vệ được một đứa con trong bụng mà thôi và đó chính là Mạnh Thiên Nhã hiện tại.

Sau khi sinh, Lục di nương qua đời vì băng huyết, một bé gái cùng chết với bà ta là Bát tiểu thư của Mạnh phủ.

Sau đó, Mạnh phu nhân cùng nuôi nấng Mạnh Thiên Nha với con mình và coi nàng ta như con đẻ, câu chuyện này chính là một giai thoại.

Trước mắt, những tiểu thư chưa lấy chồng trong Mạnh phủ chỉ có ba người, Lục tiểu thư Mạnh Yên Nhiên, Thất tiểu thư Mạnh Thiên Nhã và Mạnh Thanh Hoan nàng mà thôi.

Mạnh Thanh Hoan lướt qua những đầu mối này trong đầu một lần, lập tức nhếch môi gọi: "Thất tỷ."

Mạnh Thiên Nhã thân mật nắm tay nàng, ngữ khí dịu dàng, nói: "Cửu muội muội thực sự là người có phúc, bây giờ toàn bộ bách tính ở kinh thành đều xem cửu muội là Thần Tiên rồi."

Xa xa, có một tiếng ‘hừ’ nhẹ truyền đến, phảng phất luồng ngữ khí ngạo mạn: "Thần Tiên cái gì chứ, xem là Yêu Tinh thì ta còn tạm chấp nhận được, lẽ nào Thất muội muội đã quên nàng ta sinh ra vào lúc nào sao?" Trên mặt Mạnh Yên Nhiên đầy vẻ xem thường, phẫn hận và khinh rẻ liếc nhìn Mạnh Thanh Hoan.

Mạnh Thanh Hoan híp mắt nhìn về phía vị Lục tỷ này, nhìn thấy sắc mặt cao ngạo của nàng ta, đầu nàng lại bắt đầu nhức nhối.

Đột nhiên Mạnh Đức Hoài thấp giọng khiển trách một tiếng: "Yên Nhi, im miệng!"

-----------------------

Edit + Beta: Chikahiro

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.