Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vương Gia, Xin Tự Trọng

Phiên bản Dịch · 995 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Mạnh Thanh Hoan bối rối, Dạ Quân Ly đối đãi nàng khác biệt, là bởi vì quan hệ đặc thù với nàng. Đặc thù đến nỗi nàng buộc phải hy sinh nụ hôn của chính mình để cứu hắn.

Cứ như vậy mà buông xuôi, e rằng nàng khó lòng chống đỡ được mị lực của yêu nghiệt, sẽ rơi vào trầm luân.

Ôi, chẳng lẽ định lực của nàng còn chưa đủ, không có năng lực chống cự với mỹ nam. Nhưng nàng gặp những người khác như Trường Lan, Dạ Mạch Hàn, Lâu Vũ Thần đều là mỹ nam, vì sao đối mặt với họ, nàng cũng không có tâm tư gì?

Chỉ có một kết luận, đó chính là do nàng và Dạ Quân Ly quá mức thân cận.

Xem ra nàng phải đúng đắn yêu cầu bản thân dời tầm mắt đi, tránh bị thất bại trong tay yêu nghiệt kia mới là tốt.

“Mạnh cô nương, xe ngựa đã chuẩn bị xong, Vương gia cho mời cô nương đến.” Âm thanh của Lưu Cảnh từ ngoài cửa vọng vào.

Mạnh Thanh Hoan hoàn hồn, nàng thu lại suy nghĩ, cùng Vân Thường ra khỏi đồng tâm cư, đi tới trước cửa Vương phủ, trước mắt là một cỗ xe ngựa xa hoa quý khí dừng ở cửa, mà trước xe ngựa còn có một con bạch mã to cao anh dũng, sát bên tuấn mã là một bạch y nam tử phong thái tao nhã bất phàm.

Không phải Dạ Quân Ly thì là ai?

Bởi vì, đây là lần đầu tiên Mạnh Thanh Hoan thấy Dạ Quân Ly mặc một thân áo gấm trắng thuần, thường ngày y phục của hắn đều lấy màu đen và xanh đen làm chủ đạo, y phục trắng thuần tao nhã này mặc trên người hắn lại mang đến một loại khí chất khác biệt.

Bộ dáng phá lệ xuất trần, khiến người khác không thể rời mắt.

Hai mắt Mạnh Thanh Hoan nhìn chằm chằm đánh giá Dạ Quân Ly, tấm tắc lẩm bẩm hai tiếng: “Quả nhiên là yêu nghiệt.” Nàng thấy Dạ Quân Ly có ý tứ không muốn cùng nàng nói chuyện, cũng không muốn tự làm mình mất mặt trực tiếp vén rèm xe ngựa bước lên.

Dạ Quân Ly thấy Mạnh Thanh Hoan tiêu sái bước đi, hắn khẽ nhíu mày, ánh mắt hạ mấy phần, lập tức nhảy lên tuấn mã.

Lưu Cảnh đánh xe phía trước, Vân Thường đi theo cạnh bên xe ngựa, đoàn người chậm rãi hướng đến Mạnh phủ.

Xa giá ở trên đường cái gây chú ý lớn, hấp dẫn ánh mắt dân chúng, bàn tán sôi nổi. Tuy Mạnh Thanh Hoan ngồi trên xe ngựa không thể nghe rõ dân chúng bàn tán chuyện gì, nhưng nàng đại khái cũng có thể đoán được, một cô nương mang tiếng minh hôn, hiện giờ bị đuổi về nhà mẹ đẻ, đời này chẳng khác gì bị hủy hoại.

May mắn là Mạnh Thanh Hoan không quan tâm chuyện này, nàng căn bản không nghĩ tới lấy chồng cổ đại, không ai dám cưới, mới đúng tâm ý của nàng.

Xe ngựa băng qua mấy con phố, cuối cùng cũng đến Mạnh phủ, không đợi Mạnh Thanh Hoan xuống xe đã nghe thấy thanh âm nam nữ hùng hậu vang vọng bên tai: “Tham kiến Hiên vương điện hạ.”

Mạnh Thanh Hoan hơi nhướng mày, tư thế này, là hạ nhân Mạnh phủ nghênh đón bọn họ đến. Nàng đang định nâng rèm nhìn xem tình cảnh này, đã thấy rèm bị xốc lên, Dạ Quân Ly đưa tay tới.

Mạnh Thanh Hoan hoàn toàn không khách khí, còn không quên trêu chọc hắn một câu: “Vương gia cũng thật quan tâm.” Nàng cười hì hì, vươn tay đặt lên, mượn lực của hắn nhảy xuống xe, ai ngờ lại dùng lực quá đà, lảo đảo ngã vào trong ngực Dạ Quân Ly.

Bên tai truyền đến tiếng cười mị hoặc của Dạ Quân Ly: “Tiểu Cửu đây là muốn nhào vào ngực bổn vương sao? Nhưng bổn vương nhớ rõ, ngươi vốn khinh thường vị trí Hiên Vương phi, chẳng lẽ hối hận rồi? Sao~” hắn nhấn nhẹ âm cuối, hơi thở ấm áp đảo qua vành tai Mạnh Thanh Hoan, khiến nàng tê dại đến nỗi vô lực.

Hiện giờ, Dạ Quân Ly đang gắt gao ôm chặt vòng eo nàng, bao trọn nàng trong ngực!

Hạ nhân trong Mạnh phủ đều vây quanh quỳ dưới đất, một đám người đầu cũng không dám ngẩng lên, mà hai người bọn họ lại không coi ai ra gì đứng ở một bên ôm ấp, muốn bao nhiêu ái muội thì có bấy nhiêu ái muội.

Mạnh Thanh Hoan có chút hoảng hốt, mỗi khi yêu nghiệt này tới gần nàng liền vô lực chống cự, có loại sức mạnh vô hình vờn quanh thân hai người, dường như muốn trói buộc lẫn nhau.

“Vương gia, xin tự trọng.” Mạnh Thanh Hoan cắn răng, ngẩng đầu hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái.

Dạ Quân Ly híp mắt lại, ý cười trên môi nhạt như gió thoảng, hắn chậm chạp buông lỏng tay, xoay người nhìn Mạnh Đức Hoài đang quỳ gối phía trước, thanh âm tản ra bá khí ngạo nghễ: “Mạnh đại nhân không cần đa lễ, đứng lên đi.”

Mạnh Đức Hoài cảm tạ ân điển đứng lên, gia quyến nô bộc phía sau hắn cũng ào ào đứng dậy.

Mắt Dạ Quân Ly sắc bén quét qua vài lần rồi cuối cùng dừng trên người Mạnh Đức Hoài: “Mạnh đại nhân, Cửu Nhi cùng bổn vương duyên phận chưa dứt, hôm nay bổn vương hộ tống nàng hồi phủ, hy vọng Mạnh đại nhân quan tâm thật tốt, nếu nàng thiếu nửa sợi tóc, bổn vương sẽ đau lòng.”

-----------------------

Beta: Aland_Levaci

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.