Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vu Cương Huyết

Phiên bản Dịch · 934 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Mạnh Thanh Hoan khẽ xoa đầu, chứng mất trí nhớ của nàng sau mấy ngày được Trường Lan chữa trị đã khôi phục lại chút ít, nhưng chỉ có một vài điều về cuộc sống trước kia của Mạnh Cửu Nhi còn không mấy rõ ràng.

Liên quan đến cái chết của Mạnh Cửu Nhi, nàng vẫn không có ấn tượng gì. Còn có ánh mắt cùng với ý cười khi Lâu Vũ Thần nhìn nàng, khiến Mạnh Thanh Hoan chắc chắn giữa bọn họ có lẽ đã từng quen biết!

Nhưng cho dù nàng cố gắng suy nghĩ như thế nào, cũng không nhớ nổi những ký ức quan trọng đó.

“Đầu lại đau?” Thanh âm trầm thấp của Dạ Quân Ly vang lên, đánh gãy mạch suy nghĩ của nàng.

Mạnh Thanh Hoan gật đầu thừa nhận, nhún vai thở dài: “Xem ra Trường Lan giữ không nổi danh hào y tiên này rồi.” Nàng có chút vui sướng khi người gặp họa, nhớ tới thời gian này bị Trường Lan bức ép cực khổ uống thuốc mỗi ngày, bụng nàng lập tức trương lên vị đắng ngắt, hận không thể khiến tài năng của Trường Lan rớt xuống.

Dạ Quân Ly nhìn thấu tâm tư tiểu nhân của Mạnh Thanh Hoan, hắn khẽ cong môi mỉm cười liếc mắt nói với nàng: “Trường Lan đã rời kinh, nhưng trước khi hắn đi có để lại một phương thuốc khác, đảm bảo khiến nàng uống thuốc xong chắc chắn khỏi bệnh.”

Sắc mặt Mạnh Thanh Hoan xụ xuống, giống như gặp đại địch, tên Trường Lan này đi rồi còn không buông tha nàng! Nhưng dù sao, nàng cũng rất muốn biết đến tột cùng phần trí nhớ đã bị vứt bỏ kia chứa đựng cái gì? Nếu phương thuốc của Trường Lan hiệu quả, đắng hơn nữa nàng cũng nguyện ý. Không có quá khứ, thật giống như lạc trong sương mù, tìm không ra phương hướng.

“Hy vọng phương thuốc lần này sẽ có tác dụng, nếu không ta nhất định sẽ khiến danh hào y tiên bị phế bỏ.” Mạnh Thanh Hoan phẫn hận nói, bước lên xe ngựa.

Dạ Quân Ly cười nhẹ một tiếng, ngay sau đó lên xe ngựa. Một đường không ai nói chuyện, thẳng đến khi xe ngựa dừng trước cửa Hiên Vương phủ.

“Lưu Cảnh, đi một chuyến tới Mạnh Phủ, truyền đạt rằng trời sáng Bổn vương sẽ đích thân đưa Cửu Nhi hồi phủ.” Sau khi Dạ Quân Ly xuống xe, lập tức phân phó Lưu Cảnh.

Mạnh Thanh Hoan nghe thấy mấy lời này, tâm khó tránh khỏi mất mát, nhưng suy xét thấu đáo lại, Dạ Quân Ly hiện nay có hơi thở cùng nhịp tim, về sau chỉ cần cách mỗi bảy ngày, nàng dùng máu của mình nuôi thông linh ngọc của hắn là được, sau này cũng không cần nàng luôn luôn túc trực bên cạnh hắn.

Nàng hiện giờ đối với Dạ Quân Ly mà nói, đã không còn quan trọng như vậy.

“Làm sao thế, nàng không muốn về Mạnh phủ? Chỉ cần nàng mở miệng đồng ý làm Vương phi của ta, bổn vương nhất định sẽ nghĩ cách đem nàng trở thành nữ chủ nhân Hiên Vương phủ.” Sắc mặt Dạ Quân Ly nghiêm túc nhìn nàng.

Trong lòng Mạnh Thanh Hoan đột nhiên rung động, loạn hết cả lên. Chỉ là nàng vẫn giữ được lý trí, đối với việc Dạ Quân Ly đồng ý hứa hẹn, nàng chỉ cho là hắn vì hy vọng mạng sống của chính mình, không liên quan gì đến tình cảm.

Mà nàng hiển nhiên không thuộc về nơi này, một khi động tâm, đồng nghĩa với việc không thể trở về!

“Bệnh của Vương gia xem chừng cũng không nhẹ, đợi Trường Lan trở về nhất định phải bảo hắn chữa trị thật tốt cho ngươi, cũng không biết loại bệnh tự luyến này, liệu Trương Lan có phương thuốc chữa trị hay không?” Mạnh Thanh Hoan vui vẻ nói, giọng điệu mang đầy trào phúng.

Sắc mặt Dạ Quân Ly đượm buồn, tâm sự nặng nề dưới đáy lòng dường như muốn nổ tung, hắn hít một hơi thật sâu, ống tay áo vung lên để lại một câu: “Nàng nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai bổn vương sẽ tự mình đưa nàng về phủ.”

Thanh âm không có bất cứ cảm xúc nào, cùng với bóng dáng hắn rời đi, tâm Mạnh Thanh Hoan bị bóp chặt đau đớn.

Mạnh Thanh Hoan không hiểu được bản thân bị làm sao? Chẳng lẽ mị lực của Dạ Quân Ly quá mạnh? Có thể rời đi chính là lựa chọn sáng suốt nhất của nàng.

Sau khi trở về đồng tâm cư, Mạnh Thanh Hoan liền cố gắng ném Dạ Quân Ly ra khỏi đầu, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu quyển sách quỷ môn trận mà Dạ Mạch Hàn đưa cho nàng.

Trong thư tịch tiếng Phạn có ghi chép liên quan đến manh mối quan trọng việc thông linh ngọc có khả năng cải tử hoàn sinh. Thì ra thông linh ngọc chính là bảo linh trấn quốc của thiên giới, được nhiều thế hệ tộc nhân Vu tộc và Cương tộc cùng bảo vệ.

Vu tộc và Cương tộc? Mạnh Thanh Ngoan sực nhớ ra chữ viết trên phiến lá vàng kia.

Vu Cương huyết!

Hay nói cách khác chính là huyết mạch hậu nhân Thần tộc bảo vệ thông linh ngọc?

-----------------------

Beta: Aland_Levaci

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.