Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến Tranh Ngầm

Phiên bản Dịch · 843 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Mạnh Thanh Hoan khẽ nhíu mày, nhớ đến tối hôm qua, tuy Lâu hồ ly không phá hỏng chuyện tốt của nàng, nhưng đôi mắt hồ ly phá lệ tinh nhuệ kia, giống như có thể thấy rõ mọi việc.

Mà bọn họ sáng sớm đã xuất hiện trước cửa Kính vương phủ, không biết tên cáo già này có nảy sinh nghi ngờ Kính vương có quan hệ bất chính với bọn họ?

Nghĩ thế, nàng tự nhiên có chút lo lắng, nếu liên lụỵ đến Kính vương luôn không màng danh lợi ẩn cư trong nhà, chỉ sợ sẽ dẫn tới mầm hoạ cho hắn.

Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu quét mắt nhìn Dạ Quân Ly, lại thấy vẻ mặt yêu nghiệt bình tĩnh, ánh mắt nặng nề nhìn cỗ xe ngựa kia chậm rãi dừng lại.

“Lâu tướng đang chuẩn bị thượng triều sao?” Dạ Quân Ly vỗ nhẹ ống tay áo, nét mặt mang ý cười thản nhiên.

Người trong xe ngựa vén rèm lên, không nhìn ra vẻ bất ngờ, thanh âm thuần hậu ôn hoà hỏi: “Sao Vương gia lại ở đây?”

Dạ Quân Ly mỉm cười: “Đêm qua mưa lớn, vốn chỉ định ghé qua phủ nhị huynh tránh mưa, ai ngờ trời lại mưa suốt một đêm, nên đành phải làm phiền trong phủ nhị huynh nửa đêm này.”

Lâu Vũ Thần thoáng gật đầu, đôi mắt đen sâu như mực quét nhìn Dạ Quân Ly: “Nghe nói Kính vương vài ngày trước bệnh nặng, Vương gia liền dẫn người tới thăm. Trong kinh thành này chắc cũng chỉ có Vương gia còn nhớ đến Kính vương điện hạ.”

“Tính tình nhị huynh đạm bạc, hàng năm bệnh tật tái phát, lại không được phụ hoàng yêu thích. Nếu hắn là huynh trưởng của bổn vương, như vậy bổn vương tự nhiên phải hao tốn thêm nhiều tâm tư, không thể để hắn bất động thanh sắc chết bệnh trong phủ, bằng không sau này sử quan muốn bình phẩm phụ hoàng và văn võ triều thần như thế nào? Lâu tướng cho rằng như vậy có đúng hay không?”

Dạ Quân Ly nhướng mày ánh mắt lóe sáng, nhẹ liếc qua Lâu Vũ Thần.

Lâu Vũ Thần không lên tiếng, mỉm cười gật đầu.

Dạ Quân Ly cười lạnh nói: “Phủ nhị huynh gần phủ Lâu tướng, mong rằng sau này Lâu tướng quan tâm nhiều hơn, cũng coi như vì hoàng thượng phân ưu!”

Môi mỏng Lâu Vũ Thần khẽ nhấp, mắt sáng như đuốc, gương mặt tuấn dật ẩn ẩn dị sắc: “Vương gia nói thật phải đạo.”

Hắn câu môi cười, ánh mắt dừng trên người Mạnh Thanh Hoan: “Mạnh cô nương, bổn tướng dùng hàn quang kiếm thực sự thuận tay, ngày khác bổn tướng sẽ đích thân tới Mạnh phủ cảm tạ Mạnh cô nương.”

Mạnh Thanh Hoan cười thầm trong lòng, Lâu Vũ Thần cố ý nói đến Mạnh phủ tạ ơn mà không phải Vương phủ, xem ra muốn làm cho Dạ Quân Ly khó chịu! Hai người này nhìn qua bề ngoài không nóng không lạnh, hoà ái trò chuyện, nhưng mà bên trong đã sớm giương cung bạt kiếm, đánh nhau kịch liệt.

Quả nhiên tuyệt đối không được đắc tội với hai người ở Dạ Chiêu quốc, Mạnh Thanh Hoan dường như cũng biết được rồi.

“Lâu tướng quá khách sáo rồi.” Mạnh Thanh Hoan khẽ nhếch khóe miệng, ứng đối một câu khách khí.

Lâu Vũ Thần gật nhẹ, cười như không cười nhìn về phía Dạ Quân Ly: “Vương gia, Hoàng thượng giao phó quốc sự cho chúng ta xử lý, Vương gia vẫn nên lâm triều sớm một chút, nghe báo cáo và đưa ra quyết sách thích hợp.”

“Hôm nay ta không thượng triều, phiền Lâu tướng bẩm báo với Hoàng thượng bổn vương xin nghỉ, đợi sau khi bổn vương đưa Tiểu Cửu trở về Mạnh phủ, sẽ tiến cung thỉnh an người.” Dạ Quân Ly thản nhiên đáp lời, sắc mặt không đổi, không hề bị lời nói của Lâu Vũ Thần đả kích.

Lâu Vũ Thần híp mắt, khẽ gật đầu: “Vậy bổn tướng xin đi trước một bước.” Hắn buông rèm xuống, ngăn cách người ở bên ngoài.

Xe ngựa chậm rãi lướt qua bên người Mạnh Thanh Hoan, nàng tuỳ ý xoa xoa tóc mai bên tai, vừa lúc rèm cửa sổ xe hơi lật mở, ánh mắt nàng trực diện đón nhận đôi mắt đen tinh nhuệ thâm trầm của Lâu Vũ Thần.

Xuyên thấu qua khe hở khi rèm che lật mở, Mạnh Thanh Hoan tận mắt nhìn thấy Lâu Vũ Thần hướng nàng nhếch môi cười, nụ cười kia mang theo một cảm giác quen thuộc kì lạ đánh thẳng vào tâm trí nàng, suy nghĩ trong đầu bỗng chốc trở nên hoảng hốt tựa như hiện ra một ít hình ảnh mơ hồ, một lát sau liền bị cơn đau đầu che khuất.

-----------------------

Beta: Aland_Levaci

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.