Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỷ Môn Trận

Phiên bản Dịch · 1020 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Dạ Mạch Hàn cười khổ một tiếng, thở dài: “Nếu không làm như vậy, ta sao có thể bình yên mà sống sót được? Phụ hoàng hận mẫu hậu của ta biết bao nhiêu, tam đệ là người hiểu rõ nhất! Chỉ khi ta không trở thành uy hiếp với bọn họ, ta mới có thể giữ được tính mạng của mình.”

Năm đó hắn còn nhỏ, căn bản không hiểu mẫu hậu đang làm chuyện gì, hắn biết hắn đã mất đi tất cả trong một đêm, nếu không gặp được sư phụ, cả đời này của hắn có thể sẽ bị thù hận bao phủ.

“So với huynh, ta thật sự cũng không tốt hơn bao nhiêu. Phụ hoàng nhìn bề ngoài rất sủng ái ta, nhưng từ nhỏ ta chưa từng ngừng gặp nguy hiểm, những ngày tháng như vậy hoàn toàn không phải điều ta mong muốn……” Biểu cảm Dạ Quân Ly có chút buồn rầu, hắn thở dài một tiếng, cúi đầu uống một ngụm trà xanh.

Khóe môi Dạ Mạch Hàn hơi động đậy, cuối cùng phát ra tiếng thở dài, đây có lẽ là nỗi khổ của những người sinh ra trong hoàng tộc.

Mạnh Thanh Hoan thấy bọn họ hai nam nhân trưởng thành mà lại đau lòng như vậy, nàng không nhịn được mà nhíu mày, duỗi tay mở ra quyển sách Quỷ môn trận đó xem qua, khi nàng nhìn thấy nội dung bên trong thì ánh mắt bỗng sáng ngời.

Trên Quỷ môn trận thế mà lại có một đoạn Phạn văn (1), mà nàng trùng hợp lại thông thạo loại văn tự này, trong đoạn Phạn văn này ghi lại người thủ hộ của ngọc Thông Linh, từ thông tin này, Mạnh Thanh Hoan phát hiện một manh mối quan trọng.

“Hai người biết Vu tộc và Cương tộc này sao?” Mạnh Thanh Hoan nhìn quanh bọn họ, nói.

Dạ Quân Ly hơi nhướng mày, như thể nhớ tới cái gì: “Vu tộc cùng Cương tộc chẳng phải là Thần tộc của Thiên Linh quốc sao? Nghe nói bọn họ tồn tại là vì phù hộ Thiên Linh quốc, chỉ là nhiều năm trước Thiên Linh quốc sớm đã bị diệt vong.”

Hơn hai mươi năm trước, Thiên Linh quốc bị Dạ Chiêu quốc và Thánh Dương quốc thâu tóm, từ đó đất nước chia đôi, tranh giành tài nguyên trở thành tình hình như hiện tại.

Mạnh Thanh Hoan nhíu mày, nói: “Trên Quỷ môn trận này nói, Vu tộc và Cương tộc là Thần tộc bảo hộ Thông Linh Ngọc, chỉ có bọn họ mới biết cách dùng ngọc Thông linh làm người chết sống lại. Hiện giờ ngươi chỉ có thể dùng máu của ta để bổ sung cho ngọc bội mà bảo trì hô hấp và nhịp tim, nhưng đây cũng không phải kế lâu dài, chúng ta phải tìm được người của hai tộc cổ xưa bảo hộ ngọc Thông linh này, tìm kiếm phương pháp sống lại.”

Dạ Mạch Hàn hơi kinh hãi, hỏi nàng: “Ngươi thật sự có thể hiểu được đoạn văn tự kỳ quái này sao?” Ngày trước lúc hắn mở ra quyển sách này liền phát hiện trong sách có vài chỗ ghi lại bằng văn tự kỳ quái, hắn đau khổ nghiên cứu nhiều năm cũng không biết trên văn tự kia ghi cái gì.

Hắn có thể hiểu được chỉ là một chút thông tin ghi lại bằng Hán văn.

Mạnh Thanh Hoan nhướng mày cười, giải thích: “Đây là Phạn văn, một loại văn tự rất cao thâm, Vương gia nếu muốn học, về sau ta có thể dạy cho huynh.”

Dạ Mạch Hàn mắt sáng lên một chút, gật đầu cười nói: “Vậy cảm tạ Mạnh cô nương trước.”

“Sau này Vương gia vẫn nên gọi ta là Tiểu Cửu hoặc là Thanh Hoan đi, hôm nay chúng ta đã chân thành ngồi xuống tâm tự với nhau, vì thế sau này chúng ta sẽ là bằng hữu của nhau. Huynh nói đúng không?” Dạ Mạch Hàn luôn cho nàng cảm giác thân thiết và tín nhiệm.

May mắn trực giác của nàng là đúng!

“Thanh Hoan? Đây là tên ngươi tự đặt à?” Đối với thân phận của Mạnh Thanh Hoan, đương nhiên hắn đã điều tra qua, vị cửu tiểu thư Mạnh phủ không được sủng ái này vốn không phải tên như vậy, người ta đều gọi nàng là Mạnh Cửu Nhi.

Cái tên Mạnh Thanh Hoan này nghe thật đặc biệt, gọi lên cũng rất êm tai.

“Sau khi ta tỉnh lại, bởi vì có vết thương trên đầu nên đã làm mất đi ký ức lúc trước, vì vậy ta đã lấy cho mình một cái tên mới.” Mạnh Thanh Hoan đang nói chuyện vui vẻ với Dạ Mạch Hàn thì bất thình lình một cơn gió lạnh truyền đến từ bên cạnh, nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại thì nhận được ánh mắt nguy hiểm của Dạ Quân Ly.

Biểu cảm trên mặt nàng lập tức cứng đờ, tim nàng khẽ run lên, nàng lại làm chuyện gì khiến tên yêu nghiệt này không vui sao?

-----------------------

(1) Phạn văn: văn bản viết bằng tiếng Phạn. Tiếng Phạn là một cổ ngữ của Ấn Độ còn gọi là bắc Phạn để phân biệt với tiếng Pali là nam Phạn và là một ngôn ngữ tế lễ của các tôn giáo như Ấn Độ giáo, Phật giáo Bắc Tông và Jaina giáo. Nó có một vị trí quan trọng trong văn hóa Ấn Độ và các văn hóa vùng Đông Nam Á tương tự như vị trí của tiếng Latinh và tiếng Hy Lạp trong châu Âu Trung Cổ; nó cũng là kết cấu trọng điểm của truyền thống Ấn giáo/Phệ-đà, nhưng ở một mức độ cao cấp hơn. Ngày nay nó là một trong nhiều ngôn ngữ chính thức của Ấn Độ, mặc dù tiếng Hindi và các thứ tiếng địa phương khác ngày càng được dùng phổ biến.

-----------------------

Beta: Aland_Levaci

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.