Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí Mật Của Kính Vương (4)

Phiên bản Dịch · 1003 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

“Phương pháp dùng máu nuôi ngọc bội là ta tìm được từ sách Quỷ môn trận, bên trong ghi lại lai lịch của Thông linh ngọc và tác dụng của nó!” Dạ Mạch Hàn giải thích nói.

Mạnh Thanh Hoan bỗng vui vẻ bất ngờ, nàng không thể tưởng tượng mà nhìn Dạ Mạch Hàn, hỏi hắn: “Là ai nhờ huynh giao thứ này cho ta vậy?”

Dạ Mạch Hàn hơi chau mày, trả lời: “Ta không biết hắn là ai, năm ấy ta ba tuổi bị phụ hoàng đuổi khỏi cung, ở chỗ này tự lực cánh sinh, về sau may mắn gặp được một vị cao nhân giúp đỡ, hắn nhận ta làm đồ đệ, dạy ta thuật Kham dư, võ công, y thuật, giúp ta có cơ sở để tự bảo vệ mình.”

Dạ Mạch Hàn nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt hơi buồn, cuộc sống của hắn trước khi gặp được sư phụ chính là một màu xám u tối.

Chính sự xuất hiện của sư phụ hắn làm cuộc sống của hắn có ý nghĩa trở lại.

“Sư phụ đã ở phủ của ta bảy năm, ông ấy không cho phép ta hỏi tên và thân phận, thậm chí cho tới nay ông ấy đều dùng mặt nạ che lại khuôn mặt. Trước khi đi, ông ấy giao cho ta một hộp gấm và một bức thư mật. Ta có thể tùy ý xem đồ vật bên trong hộp gấm. Chỉ duy nhất lá thư kia thì phải vào lúc mạng sống của tam đệ gặp nguy hiểm mới được mở ra .”

Dạ Mạch Hàn nhớ tới người quan trọng với cuộc đời đó của hắn, nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn canh cánh lời hứa muốn đi báo ân, nhưng sư phụ hắn rốt cuộc là ai, hắn lại không thể nào biết được.

“Trên bức thư nói, nếu tam đệ gặp bất trắc thì sẽ có một quý nhân mang nửa khối ngọc Thông linh tới đánh thức đệ ấy, ta phải tận tâm trợ giúp người đó, giao quỷ môn trận cho nàng. Sư phụ nói người này là nữ tử, thông thạo thuật Kham dư, còn có thể kết nối với linh hồn người chết.”

Dạ Mạch Hàn nói, ánh mắt sâu sắc dừng trên người Mạnh Thanh Hoan.

Mà Mạnh Thanh Hoan lại kinh ngạc , nàng nhìn Dạ Mạch Hàn, lẩm bẩm hỏi: “Huynh biết ta có thể thấy linh hồn người chết, vậy huynh có biết bản thân đang bị một linh hồn bám theo không ?”

Dạ Mạch Hàn khẽ cười một tiếng, nói: “Nếu ngươi nhìn không thấy nàng thì sao có thể tìm thấy manh mối này của ta? Hoa Chu Ngọc cùng với phong thủy bị phá hư trong phủ của ta, đều là để thử ngươi, ta phải xác thực chắc chắn liệu ngươi có phải người ta một mực chờ đợi hay không.”

Hắn thật sự không lâu trước đây mới biết mình bị một linh hồn đi theo, vốn dĩ hắn định đưa nàng rời đi, ai ngờ Dạ Quân Ly đột nhiên không may mà chết, vì vậy hắn liền gác lại chuyện này.

Sau khi hắn mở ra lá thư của sư phụ, hắn cảm thấy linh hồn bên cạnh mình có lẽ có thể giúp hắn nghiệm chứng người mà hắn muốn tìm!

Dạ Quân Ly từ đầu vẫn luôn im lặng, hắn hơi nheo mắt, trầm giọng nói: “Có lẽ vị sư phụ đó của nhị ca là cao nhân lúc trước tặng đệ Thông Linh Ngọc.”

Hắn nhướng mày, tiếp tục nói: “Năm năm trước, đệ ở Bắc quan gặp một nam tử đeo mặt nạ, hắn tặng cho đệ nửa miếng ngọc Thông linh này, nói cho đệ biết là chủ nhân của nửa miếng ngọc Thông linh còn lại có thể cứu đệ.”

Hắn nhớ lúc trước hắn lấy nửa miếng ngọc Thông linh này cũng là bán tín bán nghi (1), về sau cũng không để ý lắm đến miếng ngọc bội đeo bên người này, đến lúc hắn sống lại từ cái chết thì mới bừng tỉnh nhớ tới lời người nọ nói.

Mạnh Thanh Hoan nghĩ trăm lần cũng không ra, người phụ nữ thần bí đưa nàng ngọc bội đó và sư phụ của Dạ Mạch Hàn, bọn họ đến cuối cùng là ai? Vì sao lại phải bằng mọi giá đi cứu Dạ Quân Ly?

Trong chuyện này rốt cuộc còn che giấu bí mật gì?

Dạ Quân Ly thở dài, người đó đứng sau sắp xếp tất cả, sắp đặt toàn cục chỉ vì cứu hắn, rốt cuộc sẽ là ai? Hơn nữa, việc hôm nay hắn biết được bí mật của nhị ca, cũng thật sự khiến hắn có chút kinh ngạc và vui mừng.

Hắn nhìn về phía Dạ Mạch Hàn, nói: “Nhị ca, huynh nhiều năm như vậy mượn cớ bệnh tật mà sống ẩn dật, thật sự che giấu quá tốt, ngay cả ta cũng không hề phát hiện huynh có bất kỳ chỗ nào khác thường. Nếu không có hôm nay thì ta còn không biết, hóa ra nhị ca của ta còn bất phàm hơn nhiều so với tưởng tượng của ta.”

Lời nói này của hắn chứa sự cảm thán và kinh ngạc, nhiều năm như vậy, tất cả mọi người trong kinh thành đều biết Kính Vương ốm yếu ru rú trong nhà, là một vị Vương gia mờ nhạt, cho tới nay, hắn đều không đọng lại chút ấn tượng gì cho người dân.

Nhưng Kính Vương thật sự lại là người tính tình tỉ mỉ, là một cao thủ thâm tàng bất lộ. Dạ Quân Ly cảm thấy may mắn mình không phải là kẻ địch của hắn, nếu không thì tình cảnh của hắn sẽ càng thêm khó khăn.

-----------------------

(1) Bán tín bán nghi: nửa tin tưởng nửa nghi ngờ.

-----------------------

Beta: Aland_Levaci

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.