Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân Tướng (4)

Phiên bản Dịch · 872 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Đối mặt với tình thế trước mặt, ít nhiều gì thì Mạnh Thanh Hoan cũng ngộ ra vài thứ. Đêm nay Thái Tử thất thế, trong lúc giận dữ Hoàng Thượng suýt nữa phế Thái Tử, hơn nữa Dạ Mạch Hàn thì lại không được Hoàng Thượng yêu thương, hiện tại Dạ Đình Giang chỉ gửi gắm kỳ vọng vào mỗi Dạ Quân Ly.

Không chỉ vậy, nàng chỉ là cửu tiểu thư của Mạnh gia, là con vợ lẽ, mặc dù được trời cao chiếu cố chết rồi mà vẫn sống lại, thì cũng không thay đổi được thân phận hèn mọn này.

Huống chi Hoàng Thượng cố ý muốn Dạ Quân Ly cưới công chúa vì bang giao giữa hai nước, trước khi Dạ Quân Ly kết hôn với công chúa, tất nhiên là trong phủ không thể có bất kỳ nữ chủ nhân nào.

Cho nên Hoàng Thượng mới muốn mượn cơ hội này đẩy nàng về Mạnh phủ, như lời nói lúc trước của Thái tử, nàng được ban minh hôn, tức là phải chết rồi mới được tính, hiện giờ nàng cùng Dạ Quân Ly đều sống lại, hôn sự này đương nhiên sẽ bị hủy bỏ.

“Mạnh Thanh Hoan, đôi lúc sự thông minh của ngươi thật sự khiến người ta chán ghét.” Dạ Quân Ly than nhẹ một câu, có chút bất lực. Làm sao hắn lại không biết suy nghĩ của phụ hoàng hắn chứ, nhưng nếu đẩy Mạnh Thanh Hoan về Mạnh phủ rồi thì hắn nên làm cái gì bây giờ?

Bây giờ hắn là hoạt tử nhân, phải dựa vào việc ở cạnh Mạnh Thanh Hoan mới có thể sống sót!

Mạnh Thanh Hoan ngước lên nhìn gương mặt phảng phất đau buồn của Dạ Quân Ly, thật ra thì nàng cũng lo lắng, nếu rời khỏi Dạ Quân Ly thì nàng liệu có thể sống yên ổn không?

“Ta biết ngươi lo lắng cái gì, sau khi trở về chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn về việc này. Bây giờ hoàng thượng đang nổi nóng, ngươi không nên đi để nếm mùi thất bại.” Mạnh Thanh Hoan biết Dạ Quân Ly không phải là người không có chừng mực, tuy tính cách của hắn thất thường, tâm tư trầm lặng, nhưng rất nhiều việc hắn đều có thể làm dễ dàng mà không gặp khó khăn gì.

Tựa như chuyện đối đãi với Trương Tấn Phong hôm nay, hiển nhiên là hắn sớm đã chuẩn bị tốt hậu chiêu!

Nàng đang nghĩ ngợi thì bất thình lình bị Dạ Quân Ly ôm vào trong ngực, sấm sét chung quanh ầm ầm, cuồng phong gào thét, mưa đang sắp ào đến trước mắt.

Trong một khắc Mạnh Thanh Hoan ngơ ngẩn, cảm nhận cái ôm không chút độ ấm, tuy lạnh băng nhưng lại cho người ta cảm giác thật an toàn, trong lòng nàng ấm áp, quên mất cả phản ứng.

Lúc ngẩng đầu lên, nàng đột nhiên nhìn thấy vài sợi khói nhẹ phiêu đãng xung quanh, ở giữa lại còn là một người mà nàng cực kỳ quen thuộc. Đồng tử nàng đột nhiên co rút, chân mềm nhũn, tức khắc nàng tỉnh táo lại, cắn răng giận dữ quát lên: “Dạ Quân Ly, mau buông ta ra.”

Dạ Quân Ly cúi đầu nhìn hai tròng mắt đang đổi màu của nàng, biểu cảm trên mặt kinh hoảng đến tái mét, hắn vội vàng thả lỏng tay, trong lòng xen chút hối hận, do hắn nhất thời bất cẩn mà quên mất bọn họ vẫn đang ở trong hoàng cung.

Lúc Mạnh Thanh Hoan rời khỏi cái ôm của Dạ Quân Ly, nàng lảo đảo lùi lại mấy bước, nhưng ai ngờ đôi chân đang nhũn ra của nàng không thể đứng vững, khi nàng suýt ngã, Dạ Quân Ly đột nhiên ôm eo nàng, lần nữa kéo nàng vào ngực.

Hắn mạnh tay ấn vào gáy nàng, khiến đầu nàng dán vào ngực hắn, giọng nói trầm thấp mang theo cảm giác khiến người khác không thể phản kháng: “Nhắm mắt lại.”

Mạnh Thanh Hoan nhắm chặt đôi mắt, thân thể hơi run rẩy, đáy lòng rét lạnh. Thấy ai không thấy, nàng lại đi thấy Trương Tấn Phong vừa rồi bị sét đánh chết.

Hắn giống lúc chết như đúc, cả người cháy đen, hai mắt hằn đỏ liếc nhìn nàng.

Nghĩ tới đây, cả người Mạnh Thanh Hoan lạnh lẽo, đột nhiên nàng cảm thấy thân thể của mình nhẹ bẫng, Dạ Quân Ly bế nàng lên, ống tay áo rộng rãi của hắn che chắn trên đầu nàng, ngăn cách mọi thứ bên ngoài.

“Ngươi đừng sợ, rời khỏi cung thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Dạ Quân Ly ôm nàng nhanh chóng rời khỏi quan tinh đài.

Mạnh Thanh Hoan rúc trong lồng ngực hắn, khóe mắt đột nhiên mờ đi, có một thứ cảm động chực trào lên, nàng khịt mũi, bàn tay nhỏ túm chặt áo Dạ Quân Ly, lẩm bẩm: “Ta thấy Trương Tấn Phong, hắn đứng đó nhìn ta…… Có phải ngươi cảm thấy ta rất vô dụng hay không?”

-----------------------

Beta: Aland_Levaci

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.