Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân Tướng (5)

Phiên bản Dịch · 970 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Mạnh Thanh Hoan biết, tâm lý nàng không mạnh mẽ như nàng tưởng, đặc biệt là khi thấy Trương Tấn Phong vì nàng mà chết, tuy rằng hắn là gieo gió gặt bão!

“Hôm nay ngươi làm thật tốt, Trương Tấn Phong là bị trời phạt, tất cả những việc này không có liên quan gì với ngươi, vì vậy không cần tự trách. Tiểu Cửu, ngươi phải nhớ kỹ, muốn sống sót nhất định phải mạnh mẽ hơn người khác, phải có tâm tính cứng cỏi, đối phó địch nhân không cần nương tay, bằng không, người chết là ngươi.”

Dạ Quân Ly nói, rũ mắt nhìn người trong lồng ngực, hôm nay nàng vô cùng xinh đẹp lóa mắt, chỉ sợ trong thiên hạ khó tìm được người thứ hai như nàng.

Mạnh Thanh Hoan khẽ ừ một tiếng, giờ phút này nàng rút đi bề ngoài kiên cường, chỉ là một tiểu nữ tử cần bảo vệ và an ủi.

“Ngươi cũng tin Trương Tấn Phong bị trời phạt sao?” Mạnh Thanh Hoan mở mắt, hỏi hắn qua lớp ống tay áo để trên đầu nàng, có mùi hương nhàn nhạt ở chóp mũi của nàng tản ra, hương thơm làm say lòng người.

Dạ Quân Ly cười nhẹ một tiếng, nói hai chữ: “Không tin.”

Ánh mắt Mạnh Thanh Hoan động đậy, đang muốn dò hỏi thì nghe giọng nói nghẹn ngào của Lưu Hồng truyền tới: “Vương gia, cầu Vương gia khai ân cứu nhi tử của ta.”

Dạ Quân Ly vẫn giữ động tác ôm nàng như cũ, ánh mắt lạnh lùng sắc bén của hắn nhìn lướt qua Lưu Hồng và Mạnh Đức Hoài đang chờ ở ngoài cửa cung, bước chân cũng không ngừng, ngữ khí tỏa sự uy nghiêm vô hình, lạnh thấu xương: “Bổn vương đã sai người đưa lệnh lang về phủ rồi.”

Lưu Hồng nghe thấy lời này không nhịn được mà quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu.

Sau khi Dạ Quân Ly bế Mạnh Thanh Hoan lên xe ngựa, hắn đột nhiên đẩy mành ra, quét mắt nhìn Mạnh Đức Hoài đang quỳ gối bên cạnh Lưu Hồng: “Mạnh đại nhân, về sau ngươi phải lau mắt mà nhìn cho kĩ, đến tột cùng cái gì có thể làm, cái gì không thể làm, phải nên cân nhắc trước sau mới tốt.”

Sắc mặt của Mạnh Đức Hoài biến đổi mạnh, ông run rẩy đáp lời vâng, Dạ Quân Ly ngay sau đó buông mành xuống.

Mạnh Thanh Hoan ngạc nhiên một lát, rõ ràng lời nói của Dạ Quân Ly có ẩn ý, chẳng lẽ Mạnh Đức Hoài không phải bị người khác ép buộc sao?

Xe ngựa chậm rãi rời khỏi cửa cung, chỉ một lúc sau thì trời đổ mưa, tiếng mưa rơi tí tách hòa cùng tiếng bánh xe ngựa thành một bản nhạc.

Mạnh Thanh Hoan không nghĩ về vụ Mạnh Đức Hoài nữa, nàng còn đang suy nghĩ về lời vừa rồi chưa nói hết của Dạ Quân Ly, vẻ mặt nàng tò mò nhìn chằm chằm hắn, cười hỏi: “Ngươi thế nào mà biết Trương Tấn Phong không phải bị trời phạt?”

Khóe môi Dạ Quân Ly hơi cong lên, cười nói: “Là nhị ca nói cho ta, hắn chính là quý nhân có thể cứu chúng ta, ta nói có phải không?”

Đáy mắt Mạnh Thanh Hoan kinh ngạc, tràn ngập sự không thể tưởng tượng mà nhìn hắn. Nàng gật đầu, lấy ra một túi gấm từ trong lòng đưa cho Dạ Quân Ly: “Hôm nay sau khi ngươi và Lâu tướng rời đi, Kính Vương đưa ta một cái hộp gấm, sau khi ta mở ra thì phát hiện bên trong có một cái túi gấm như vậy."

Dạ Quân Ly nhận túi gấm đó rồi mở ra, bên trong chỉ có một hạt châu không lớn không nhỏ, ánh sáng màu lam nhàn nhạt lấp lánh tuyệt đẹp.

“Đây là cái gì?” Dạ Quân Ly nhăn mày nhìn chằm chằm hạt châu màu xanh nhạt đó, trong mắt có chút tò mò.

Mạnh Thanh Hoan lấy hạt châu đó từ trong tay Dạ Quân Ly, cẩn thận xoa xoa, dáng vẻ như nâng niu bảo bối.

Nàng tấm tắc hai tiếng miết hạt châu, than nhẹ: “Thứ này gọi là tránh lôi châu (1), mang bên người để tránh bị sét đánh. Đừng nói ngươi chưa thấy qua, ngay cả ta cũng không biết trong thiên hạ thế mà lại có bảo bối thần kỳ như vậy. Lúc Kính Vương đưa ta tránh lôi châu còn kèm theo một tờ giấy viết, chỉ là hiện tại đã biến thành giấy trắng.”

Mạnh Thanh Hoan nhớ tới tờ giấy bên trong túi gấm khi mình mở hộp gấm nhìn thấy, lúc đó tâm trạng nàng kinh ngạc và vui mừng đến nỗi nói không nên lời.

Nhưng kỳ lạ là, sau khi nàng lật tờ giấy để đọc nội dung bên trong, chữ trên giấy liền biến mất một cách kỳ lạ. Cũng là từ lúc ấy trở đi, nàng tin quý nhân mà mình muốn tìm chính là Kính Vương.

Con ngươi hẹp dài của Dạ Quân Ly nheo lại, hắn khẽ thở dài: “Lúc ở trên đài ngắm sao, nhị ca nói cho ta hắn đã bố trí tốt mọi thứ, có thể bảo đảm hôm nay chúng ta sẽ bình yên vô sự mà đi ra. Lúc ấy ta cũng không ngờ nhị ca còn thâm tàng bất lộ (2) hơn ta nghĩ.”

-----------------------

(1) Tránh lôi châu: hạt châu có tác dụng tránh sét.

(2) Thâm tàng bất lộ: Nghĩa là có tài nhưng che đậy, không lộ ra ngoài cho người khác thấy.

-----------------------

Beta: Aland_Levaci

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.