Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồng Môn Yến (2)

Phiên bản Dịch · 969 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Mạnh Thanh Hoan nhớ tới những lời Dạ Quân Ly đã nói với nàng lúc trước, mẹ của Dạ Mạch Hàn là Cố thị, vì hạ độc mẹ của Dạ Quân Ly nên bị phế, từ đó bị đày vào lãnh cung.

Nghĩ tới đây, lòng Mạnh Thanh Hoan bỗng rối loạn.

Ngọc Phi Trần đứng bên cạnh khẽ thở dài, đột nhiên hỏi nàng: "Tam tẩu, tẩu biết vì sao Hoàng thượng không thích Kính Vương không?"

Hai đầu lông mày Mạnh Thanh Hoan khẽ động đậy, lắc đầu.

Ngọc Phi Trần đột nhiên ghé sát tai Mạnh Thanh Hoan thì thầm: "Bởi vì người Hoàng thượng thích nhất là mẹ ruột của Tam ca, nhưng bà lại bị Cố hoàng hậu làm hại. Nghe cha đệ nói, năm đó nếu không phải bá quan trong triều cầu xin tha thứ cho Cố hoàng hậu, chỉ sợ Cố hoàng hậu đã chết từ lâu rồi. Sau khi Cố hoàng hậu bị phế, Kính Vương lập tức bị đuổi ra khỏi hoàng cung, từ đó sống một mình ở Kính Vương phủ, bị bỏ mặc, không ai thèm hỏi han đến, tự sinh tự diệt."

Đáy lòng Mạnh Thanh Hoan nặng nề, nàng cắn môi hỏi: "Vậy từ đó về sau, Kính Vương vẫn chưa gặp lại mẹ mình sao?"

Ngọc Phi Trần lắc đầu thương xót: "Hoàng thượng hạ chỉ, ra lệnh Kính Vương không được phép đi thăm mẹ hắn. Thậm chí không có ý chỉ của hoàng thượng, hắn cũng không được vào cung. Ta ở kinh thành nhưng rất ít khi nhìn thấy Kính Vương ra khỏi phủ, hơn nữa tất cả quan lại trong kinh thành đều biết Kính Vương không được sủng ái, nên cũng không thèm cung kính với hắn."

Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn Dạ Mạch Hàn và Dạ Quân Ly đang trò chuyện với nhau, nàng không nhìn ra chút căm hận uất ức nào từ trên mặt Dạ Mạch Hàn, ngược lại vẻ mặt hắn tràn đầy nụ cười mờ nhạt, ấm áp như gió xuân.

Rốt cuộc hắn là người đàn ông như thế nào? Trong lòng Mạnh Thanh Hoan ngập tràn sự tò mò.

Vì thời tiết âm u, sắc trời u ám từ rất sớm, cung nhân đốt đèn ở xung quanh cung điện, không lâu sau nghe được giọng the thé của thái giám vang lên: "Hoàng thượng giá lâm."

Mạnh Thanh Hoan xoay người nhìn lại, thấy Dạ Đình Giang mặc một bộ long bào màu vàng sáng, bước chân uy nghiêm đi tới, phía sau hắn là bách quan cuồn cuộn nối gót.

Dạ Quân Ly và Dạ Mạch Hàn tiến lên đón, Mạnh Thanh Hoan và Ngọc Phi Trần theo sau bọn họ.

"Nhi thần bái kiến phụ hoàng." Dạ Quân Ly và Dạ Mạch Hàn đồng thời quỳ xuống đất hành lễ.

Nhưng Dạ Đình Giang dứt khoát bỏ qua Dạ Mạch Hàn, đi thẳng đến trước mặt Dạ Quân Ly giơ tay đỡ hắn lên, nhìn hắn với vẻ mặt đầy yêu thương, khẽ gọi tên hắn, hỏi: "Ly nhi, chắc ngươi đã biết chuyện Ngự sử đài vạch tội Mạnh thượng thư, thừa dịp hôm nay Lâu tướng quốc quay về kinh, có bách quan làm chứng, ta tin tưởng chắc chắn có thể trả lại sự công bằng cho ngươi."

Dạ Quân Ly hơi khép tay áo, gật đầu trả lời: "Tạ ơn phụ hoàng."

Dạ Đình Giang vỗ vai hắn một cái, sau đó nhìn lướt qua đám người Dạ Mạch Hàn còn quỳ dưới đất, uy nghiêm lạnh lẽo nói: "Tất cả bình thân."

Hắn vừa nói vừa bước lên đài cao ngồi vào long ỷ (ghế rồng), sau đó bảo thái giám truyền lệnh cho phép ngồi, đám triều thần rối rít tìm chỗ thuộc về mình để ngồi xuống.

Mạnh Thanh Hoan và Dạ Quân Ly ngồi chung một chỗ, đối diện bọn họ chính là vị trí của Lâu Vũ Thần, mà vị trí của thái tử ở dưới Lâu tướng quốc, còn vị trí của Dạ Mạch Hàn lại ở sau cả đám triều thần.

Rốt cuộc Mạnh Thanh Hoan đã biết được Dạ Đình Giang hận Cố thị bao nhiêu cũng như không thích đứa con trai Dạ Mạch Hàn này cỡ nào.

Đợi tất cả quan lại đã ngồi vào chỗ của mình, Dạ Đình Giang nhìn lướt qua mọi người một lượt, giọng nói ngang ngược uy vũ lộ ra sự oai phong của bậc đế vương: "Truyền Ngự sử đại phu (1) Trương Tấn Phong."

Giọng nói bén nhọn của thái giám truyền lời vang lên, không lâu sau Trương Tấn Phong đã quỳ trước mặt thánh giá.

Mạnh Thanh Hoan đánh giá người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi này, trên người mặc quan phục của quan tam phẩm, tương lai rộng lớn, nhưng không biết hắn đang chê chức quan của mình quá nhỏ hay là không muốn sống nữa?

"Thần Trương Tấn Phong khấu kiến Hoàng thượng." Trương Tấn Phong cúi người lạy, mặt sát đất, hết sức lo sợ.

Dạ Đình Giang ngồi trên long ỷ, hơi nheo mắt nhìn Trương Tấn Phong, hỏi: "Trương khanh, ngươi vạch tội Mạnh thượng thư liên hợp với Hiên vương giả thần giả quỷ, lợi dụng thần linh định làm loạn, có chứng cứ không?"

Trương Tấn Phong ngẩng đầu, vẻ mặt không hề dao động, trả lời: "Thần có nhân chứng, mời Hoàng thượng truyền thái y Trần Hồng, người chữa trị cho Hiên vương ngày đó."

"Truyền!" Giọng Dạ Đình Giang âm u lạnh lẽo vang lên.

-----------------------

(1) Đại phu ở trường hợp này chỉ chức quan lớn chứ không nói về thầy thuốc.

-----------------------

Beta: Aland_Levaci

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.