Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ám Dạ Bí Mật

Phiên bản Dịch · 991 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Mạnh Thanh Hoan hơi kinh ngạc, tuổi còn trẻ như vậy đã có thể giữ chức Tướng quốc của một nước, xem ra Lâu Vũ Thần đúng là một nhân tài. Tưởng tượng những người nàng đã gặp qua, mỗi người đều phong độ rực rỡ, không biết Lâu Vũ Thần sẽ mang lại cho nàng dạng ngạc nhiên mừng rỡ gì.

Dạ Quân Ly thấy được sự mong đợi trong mắt nàng, không kiềm được có một chút không vui, lạnh lùng nói: "Hiện giờ Lâu hồ ly không ở kinh thành."

Hắn dừng một chút, bỗng nhiên khẽ thở dài, giọng bi thương: "Sau khi Long Đằng quân bị tiêu diệt ở núi Thu Nham, phụ hoàng liền phái hắn đến Thánh Dương quốc đi sứ hòa đàm."

Đáy lòng Mạnh Thanh Hoan hơi chát, nàng biết Long Đằng quân là quân tinh nhuệ được chính tay Dạ Quân Ly đào tạo ra, mỗi người đều có thể lấy một địch mười, làm địch nhân chỉ cần nghe tiếng đã sợ vỡ mật.

Nhưng trận chiến ở núi Thu Nham, Long Đằng quân gặp gỡ mai phục. Nghe nói Thánh Dương quốc dùng một trăm ngàn đại quân tiêu diệt ba chục ngàn Long Đằng quân, mà một trăm ngàn đại quân và toàn bộ Long Đằng quân đều chết hết, có thể tưởng tượng được kết quả trận đánh này thảm thiết thế nào.

Một trận đánh này, có thể coi như là cả hai bên đều thiệt hại.

Mạnh Thanh Hoan không biết nên an ủi Dạ Quân Ly như thế nào, nàng chỉ có thể cố gắng hết sức của mình giúp hắn tìm ra chân tướng việc Long Đằng quân bị tiêu diệt, để cho Dạ Quân Ly biến thành người sống đàng hoàng.

Nhưng mà trước hết nàng nhất định phải giải quyết một chuyện!

"Dù sao bây giờ cũng tìm ra một ít manh mối, Vương gia, công lao của ta không thể bỏ qua đúng không? Ngươi định cám ơn ta như thế nào a?" Mạnh Thanh Hoan híp mắt cười đắc ý, bộ dáng kia vô cùng giống một con hồ ly nhỏ.

Dạ Quân Ly nhăn mi, hừ nhẹ một tiếng: "Nói đi ngươi muốn cái gì?"

Mạnh Thanh Hoan lập tức đứng trước mặt hắn nói một cách nghiêm nghị: "Ta muốn Vương gia chuẩn bị cho ta một gian phòng thoải mái, hầu hạ ta như khách quý!"

Nàng cũng không muốn mỗi ngày đều sống chung phòng với một xác sống, đặc biệt hắn còn là một người đàn ông yêu nghiệt.

Dạ Quân Ly hé mắt, âm thầm khó chịu bật thốt lên phản bác: "Đừng hòng."

Mạnh Thanh Hoan trừng mắt đang muốn nổi giận, lại nghe Dạ Quân Ly không vui nói: "Ngươi ngủ ở phòng ta, ta đi ngủ ở sương phòng cách vách."

Dạ Quân Ly chịu đựng cơn giận, nha đầu này là càng ngày càng lên mũi lên mặt, còn hầu hạ như khách quý? Nàng càng không muốn làm Vương phi của hắn, hắn càng kiên quyết buộc nàng ở bên cạnh mình.

Hơn nữa hắn biết tình hình trước mắt chỉ có đặt Mạnh Thanh Hoan ở gần hắn mới có thể bảo vệ nàng, mà trong lòng hắn thì Hiên Vương phủ là chỗ an toàn nhất.

Mạnh Thanh Hoan hơi ngẩn ra, mặc dù trong lòng không vui, nhưng ít nhất nàng đã thoát khỏi cảnh sống chung phòng. Nàng không nhiều lời nữa, theo bên cạnh Dạ Quân Ly đi về phía Hiên vương phủ.

Mà ngay khi họ rời đi không lâu, trên bầu trời yên tĩnh bỗng vạch qua một bóng đen, hình như một con chim rơi vào Kính Vương phủ.

Khắp nơi trong phủ đã tắt hết đèn đuốc, chỉ có một gian sân vẫn còn đèn sáng, trong phòng liên tục truyền tới tiếng đàn ông ho khan, đột nhiên có người đi tới, cúi người trước cửa sổ nhẹ kêu một tiếng: "Chủ tử, chuyện kia có tin tức."

Dưới ánh nến, bóng người từ từ tới gần mở cửa sổ ra, lộ ra khuôn mặt Dạ Mạch Hàn hơi ốm yếu xanh xao, áo quần ngay ngắn còn chưa đi ngủ, dường như đang đợi tin tức này.

Người nọ cầm bức thư đưa tới.

Dạ Mạch Hàn nhận lấy mở ra, nhanh chóng nhìn lướt qua nội dung trong thư, biểu tình không biến hóa chút nào.

Sau khi xem xong nội dung thư, hắn đến trước bàn, cầm lấy bức thư hắn vừa viết xong đưa cho người nọ dặn dò: "Dựa theo chỉ thị trên thư đi sắp xếp."

Người nọ tỉ mỉ nhìn một lần, ghi nhớ nội dung vào lòng, sau đó liền đem thư trả lại cho Dạ Mạch Hàn trả lời: "Chủ tử yên tâm, thuộc hạ đã nhớ."

Dạ Mạch Hàn hài lòng gật đầu ôn nhã nói: "Đi đi."

Người nọ chắp tay một cái ngay sau đó biến mất trong bóng đêm.

Dạ Mạch Hàn đóng cửa sổ đi đến trước giá cắm nến, thiêu hủy hai phong thư đang cầm, trong chốc lát hai bức thư kia đã biến thành bụi bặm rơi vào lư hương.

Dạ Mạch Hàn nhìn chăm chú vào tàn hương, suy nghĩ trong phút chốc, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Chính là nàng sao?"

Hắn che môi cúi đầu ho khan mấy tiếng, đột nhiên một cơn gió lạnh đánh úp vào gian phòng, đèn hơi chập chờn mấy cái suýt nữa bị dập tắt.

Dạ Mạch Hàn chợt quay đầu nhìn ngọn nến đang chập chờn kia, đôi mắt của hắn trong veo như hạt châu bỗng sáng lên, khóe môi cong lên, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó phất tay áo dập tắt ánh nến, đem mình chìm vào bóng tối.

-----------------------

Beta: Aland_Levaci

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.