Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đều Là Vì Ngươi

Phiên bản Dịch · 857 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Nghĩa trang? Nhà xác!

Trái tim nhỏ bé của Mạnh Thanh Hoan khẽ run rẩy, nàng đột nhiên quay đầu, giận dữ trừng mắt nhìn yêu nghiệt Dạ Quân Ly, hỏi: "Thi thể Chu Chính ở nghĩa trang? Sao ngươi không nói sớm?"

Bọn họ tới nghĩa trang vào giữa đêm không trăng lộng gió, đó không phải là tự mình đi tìm đen đủi sao? Mạnh Thanh Hoan cho rằng thi thể của vẫn còn Chu Chính đặt trong nhà hắn, ai ngờ đã mang ra nghĩa trang chứ rồi chứ!

"Đấy là do ngươi không hỏi." Dạ Quân Ly nhướng mày, bày ra bộ dạng mọi chuyện không liên quan đến mình, nhìn thấy ấn đường Mạnh Thanh Hoan nhăn lại, tâm trạng hắn thật sự rất tốt.

"Con trai Chu Chính đã bán hết tài sản, cho nên chỉ có thể đặt thi thể phụ thân hắn ở nghĩa trang." Hắn ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Nếu ngươi sợ thì chúng ta quay về."

Lúc nói, mí mắt hắn hơi nâng lên, ánh mắt mang ý cười nhìn Mạnh Thanh Hoan.

Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, chắc chắn là tên yêu nghiệt này cố ý, ngay từ đầu hắn đã có ý trêu tức nàng. Không phải chỉ là nghĩa trang thôi sao, có gì mà không dám đi!

Nàng hít sâu một hơi, sau đó vén màn nhảy xuống xe ngựa. Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi tới, Mạnh Thanh Hoan rùng mình, nàng rụt người ngẩng đầu nhìn bầu trời tối om, trong lòng thầm mắng, đến ông trời cũng muốn đối nghịch nàng. Chẳng lẽ nàng thật sự là yêu tinh chuyển thế, cho nên vận may mới tệ như vậy?

Mạnh Thanh Hoan lắc lắc đầu, không tiếp tục nghĩ ngợi linh tinh nữa, nàng nhìn đèn lồng màu cam treo phía trước, phát ra ánh sáng le lói chiếu sáng một cái bảng màu đen, trên bảng là hai chữ "nghĩa trang", ánh sáng bên trong căn phòng rất yếu, chỉ có ánh nến lờ mờ, hơn nữa nơi này còn khá hẻo lánh, thời tiết lại không tốt, càng làm tăng thêm cảm giác ghê rợn.

"Trong nghĩa trang này chỉ có thi thể của Chu Chính thôi, không phải sợ." Dạ Quân Ly đi tới, duỗi tay ôm nàng vào trong ngực, muốn xua tan sự sợ hãi của nàng.

Ai ngờ Mạnh Thanh Hoan run rẩy càng mạnh hơn, nàng biết Dạ Quân Ly có ý tốt, nhưng bây giờ hắn là hoạt tử nhân, thân thể lạnh muốn chết, cái ôm này của hắn khiến Mạnh Thanh Hoan cảm giác như thể nàng bị một thi thể ôm vào lòng vậy.

Nàng chợt thấy tình huống của mình thật đúng là dở khóc dở cười, nhưng cũng không từ chối "ý tốt" của Dạ Quân Ly.

Dạ Quân Ly biết thân thể mình không có độ ấm, hắn cũng cảm thấy hành động này của mình có chút thừa thãi, tâm trạng hắn chùng xuống, định thu tay lại thì Mạnh Thanh Hoan đột nhiên tóm lấy cánh tay hắn, ánh mắt nàng dừng lại ở một nơi nào đó trong nghĩa trang.

"Ngươi nói ở trong này chỉ có thi thể của Chu Chính, liệu có phải Chu Chính cao năm thước (1), hình thể hơi gầy, tuổi chừng bốn mươi, trên người mặc một cái áo choàng cũ kỹ màu lam đậm không?" Mạnh Thanh Hoan nhìn chằm chằm linh hồn đi ra từ nghĩa trang, thấp giọng dò hỏi.

Dạ Quân Ly liếc mắt nhìn Lăng Túc, nghe Lăng Túc kinh ngạc trả lời: "Đúng là như vậy." Trước đây hắn đã từng tới nghĩa trang nên nhớ rõ bộ dạng của Chu Chính, nhưng làm sao Mạnh Thanh Hoan biết được?

Mạnh Thanh Hoan nghe được câu trả lời, trong đầu đã có kết luận, xem ra hồn phách của Chu Chính chưa tan biến, nhưng không biết hắn muốn đi đâu? Chẳng lẽ là đi tìm người hại chết hắn?

Mạnh Thanh Hoan vui mừng trong lòng, nhất thời quên mất sợ hãi, nhớ tới chuyện mình muốn xác minh, Mạnh Thanh Hoan đột nhiên buông tay Dạ Quân Ly, lùi xuống phía sau vài bước, đến lúc nàng ngẩng đầu nhìn lên, Chu Chính kia đã không thấy đâu nữa.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Dạ Quân Ly thấy nàng khác thường, chợt thắc mắc.

Con ngươi Mạnh Thanh Hoan đảo vài cái, lại đi đến chỗ Dạ Quân Ly, ôm lấy tay hắn, quả nhiên Chu Chính vừa biến mất lại xuất hiện trong tầm mắt nàng.

"Hóa ra là như vậy!" Mạnh Thanh Hoan nhướng môi cười, lẩm bẩm một mình, nàng ngẩng đầu, vẻ mặt khinh thường liếc mắt nhìn Dạ Quân Ly, tức giận nói: "Người khác nói ta là yêu tinh chuyển thế, hóa ra đều là vì ngươi."

-----------------------

(1) Thước: đơn vị đo độ dài thời cổ đại, 1 thước xấp xỉ 0,333 mét

-----------------------

Beta: Chikahiro

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.