Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm Không Trăng Có Gió Lớn

Phiên bản Dịch · 887 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Mạnh Thanh Hoan len lén nhìn phản ứng của Dạ Quân Ly, thấy biểu cảm của yêu nghiệt này vẫn rất tự nhiên, bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Nàng nhìn đi chỗ khác, không chịu được, bĩu môi một cái, Dạ Quân Ly là người như thế nào chứ, điều nàng nghĩ ra lẽ nào hắn lại không nghĩ đến?

"Bổn vương đã sai người điều tra qua, những người biết thuật phong thủy kia không có gì đáng ngờ. Chỉ còn một khả năng duy nhất chính là người này lẫn trốn quá kỹ." Nói cách khác, người đứng sau chuyện này biết thuật phong thủy, nhưng không bộc lộ cho người khác biết, nếu thật sự là như vậy, muốn tra ra hắn quả thật rất khó khăn.

Mạnh Thanh Hoan nhíu mày, manh mối lại đứt đoạn, nhưng nàng vẫn chưa từ chịu bỏ cuộc, suy tư một lúc lâu, đột nhiên trong đầu nàng lóe lên ý tưởng: "Vậy điều tra thi thể đi, ta biết Vương gia đã tra được hắn bị bệnh nặng mà chết, nhưng ta muốn biết rốt cuộc là trước đó Chu Chính bị bệnh gì?"

"Hắn bị lao phổi và suy tim. Lăng Túc đã hỏi vị đại phu khám bệnh cho Chu Chính trước đó, đại phu nói hắn thật sự không còn nhiều thời gian để sống, các thợ thủ công trùng tu Thanh lăng cũng có thể làm chứng, Chu Chính thường xuyên ho ra máu cũng như đau tức ngực, hít thở khó khăn, thân hình gầy gò ốm yếu."

Mạnh Thanh Hoan nghe vậy, biểu cảm trên mặt không kìm được ngạc nhiên, hai mắt nàng mở to nhìn Dạ Quân Ly, hỏi hắn: "Chẳng lẽ ngươi đã đi thăm hỏi tổ tông mười tám đời nhà người ta rồi hả?"

Khóe môi Dạ Quân Ly giật giật liên hồi, đôi mắt đào hoa tuấn tú đảo nhẹ nhìn qua Mạnh Thanh Hoan, nhưng thấy biểu cảm đáng yêu của nàng, lửa giận tụ dưới đáy lòng tức khắc tiêu tan, khóe môi vô thức cong lên một nụ cười ôn hòa.

"Ngươi còn muốn biết gì nữa? Ta sẽ nói cho ngươi nghe." Giọng Dạ Quân Ly nhẹ nhàng hơn một chút.

Thân thể Mạnh Thanh Hoan hơi đờ ra, trong lòng tràn đầy ấm áp, nàng ho nhẹ một tiếng, nhìn đi chỗ khác, xua tay nói: "Bỏ đi, chắc chắn ngươi chưa điều tra ra chỗ nào đáng ngờ, ta có hỏi thêm cũng vô dụng. Ta muốn đi xem thi thể của Chu Chính, có lẽ…" Nàng không nói hết câu, nhưng nàng tin Dạ Quân ly sẽ hiểu.

Dạ Quân Ly hơi cau mày, ánh mắt sâu sắc nhìn nàng: "Ngươi không sợ sao?"

Mạnh Thanh Hoan hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi: "Không phải còn có ngươi sao, ta sợ cái gì, hơn nữa ta còn muốn xác minh một chuyện.”

Nàng ra vẻ thần bí, duỗi tay chỉ ra bên ngoài, nghịch ngợm cười nói: "Ta thấy thời tiết hôm nay không tệ, trăng đêm nay có lẽ sẽ rất đẹp, cực kỳ thích hợp cho việc đi dạo dưới trăng, Vương gia, ngươi thấy sao?"

Dạ Quân Ly đứng lên, liếc mắt nhìn Mạnh Thanh Hoan, biểu cảm ngạo mạn, nói: "Ta đánh cược đêm nay sẽ là một đêm không trăng còn kèm gió lớn."

Hắn nhướng mày, khiêu khích nhìn Mạnh Thanh Hoan, sau đó sải bước ra khỏi phòng.

Mạnh Thanh Hoan trừng mắt hét lớn với bóng lưng Dạ Quân Ly: "Dạ Quân Ly, ngươi chắc chắn sẽ thua." Nàng tức tối giậm chân, ngẩng đầu nhìn kỹ bầu trời hôm nay, thời tiết đẹp như vậy, tối đến nếu là đêm không trăng gió lớn mới lạ.

Tên yêu nghiệt ngông cuồng kia, chờ xem buổi tối nàng chế nhạo hắn thế nào.

Tuy nhiên...

Mạnh Thanh Hoan không ngờ ông trời sẽ thật sự đối địch với nàng.

Vào khoảng giờ Hợi (1), nàng và Dạ Quân Ly ra ngoài cửa phủ, chỉ có điều bóng tối bao phủ khắp nơi, đừng nói là ánh trăng, trên trời một ngôi sao cũng không có.

Trong kinh thành nhà nào nhà nấy đều đã đóng chặt cửa, chỉ còn tiếng xe ngựa lăn bánh vang lên trong màn đêm yên tĩnh, lộ ra thứ âm thanh quái dị, khiến đáy lòng Mạnh Thanh Hoan vô thức lo lắng.

"Trăng đêm nay thật đẹp, đúng không nhỉ?" Bên tai nàng đột nhiên truyền đến tiếng cười nhẹ tựa ma quỷ.

Thân mình Mạnh Thanh Hoan chợt run lên, nàng chỉ muốn mắng Dạ Quân Ly, đẹp cái đầu ngươi! Nàng kìm nén lửa giận trong lòng, không để ý tới hắn.

Dạ Quân Ly khẽ cười, nhìn nghiêng, bắt gặp gò má nàng, nàng giận mà cũng đẹp như thế này, đặc biệt là đôi môi đỏ mọng cực kỳ mê người, hắn vội vàng dời tầm mắt, áp chế loại cảm giác quái lạ này.

Xe ngựa dừng lại, giọng nói của Lăng Túc truyền đến trong bóng tối: "Đã tới nghĩa trang rồi thưa Vương gia."

-----------------------

(1) Giờ Hợi: từ 21 giờ đến 23 giờ

-----------------------

Beta: Chikahiro

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.