Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sợ Có Họa Lớn

Phiên bản Dịch · 925 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Đang lúc Mạnh Thanh Hoan mất lòng tin thì nghe giọng nói lãnh ngạo (1) của Phong Nguyệt Bạch vang lên: "Mạnh cô nương, nhìn gương mặt ngươi, ta thấy ấn đường xanh xao, mấy ngày tới e là sẽ có họa lớn gây nguy hiểm đến người thân."

Mạnh Thanh Hoan bỗng nhiên kinh hãi, ngẩng đầu nhìn về phía Phong Nguyệt Bạch.

Dạ Quân Ly nhanh chóng đi tới, hắn hơi nheo mắt, trầm giọng hỏi: “Nguyệt Bạch, liệu có phương pháp gì để hóa giải không?"

Phong Nguyệt Bạch chỉnh đốn trang phục, khom người hành lễ, cử chỉ của hắn thanh nhã cực kỳ có phong vị quân tử, giọng nói cũng ôn hòa hơn so với vừa nãy một chút: "Vương gia, Mạnh cô nương có số mệnh độc nhất, lại được trời cao ban phúc, trong số mệnh có quý nhân phù trợ. Tuy nhiên có tìm được người này hay không còn phải xem vận may của Mạnh cô nương."

Cách nói của hắn khôn khéo vô cùng, ý là: chỉ khi Mạnh Thanh Hoan tìm được vị quý nhân này thì mới có thể hóa nguy thành an!

Dạ Quân Ly đang muốn gặng hỏi, Mạnh Thanh Hoan đã giữ lấy cánh tay hắn, ngăn lại. Khóe mắt nàng mang theo ý cười, nói với Phong Nguyệt Bạch: "Đa tạ Phong công tử nhắc nhở."

Phong Nguyệt Bạch hơi gật đầu, hắn cũng không muốn nhiều lời.

Dạ Mạch Hàn ở một bên đột nhiên che miệng lại, thấp giọng ho khan vài tiếng. Dạ Quân Ly nhìn về phía Dạ Mạch Hàn, ân cần hỏi: "Nhị ca, bệnh của huynh tại sao luôn lặp đi lặp lại mà vẫn chưa thấy khỏi?"

Dạ Mạch Hàn ho một hồi lâu mới chậm rãi ngừng lại, hắn hơi mỉm cười lắc đầu, giọng nói của hắn trầm thấp, dịu dàng dễ nghe, hệt như làn gió mùa xuân làm say lòng người: "Chỉ là cảm lạnh thông thường thôi, không đáng ngại. Hôm qua huynh nghe tin Tam đệ được trời cao che chở, sống lại từ cõi chết, vì thế bọn huynh không hẹn mà gặp, cùng muốn đến thăm đệ để hưởng chút ít phúc khí."

Hắn nhẹ giọng cười, phong thái ôn nhã như tiên giáng trần, mặt hắn tái nhợt, không thấy chút huyết sắc nào, khiến người ta nhìn mà đau lòng.

Tính tình Ngọc Phi Trần còn chút trẻ con, từ đầu hắn đã luôn tò mò: bằng cách nào mà Dạ Quân Ly và Mạnh Thanh Hoan có thể sống lại từ cõi chết. Hắn thấy bọn họ nói tới chuyện này, liền nổi hứng hỏi: "Đúng rồi, Tam ca, huynh mau kể cho mọi người nghe đi, làm sao huynh cùng tẩu ấy có thể sống lại vậy? Bây giờ trên phố ai ai cũng đồn rằng: Tam ca được thần tiên mời đến làm khách, là thật sao?"

Mạnh Thanh Hoan cố nén cười, nhìn về phía Ngọc Phi Trần, vị tiểu công tử Ngọc gia này thật nhẹ dạ cả tin, tính tình vẫn còn quá trẻ con.

Dạ Quân Ly cười nhẹ: "Ở đây gió lớn, sức khỏe Nhị ca không tốt, hay là chúng ta tới phòng khách nói chuyện tiếp."

Đoàn người di chuyển tới phòng khách, Dạ Quân Ly sai người chuẩn bị bữa sáng, năm người ngồi cùng nhau, vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí khá hòa hợp.

Từ trong cuộc trò chuyện, Mạnh Thanh Hoan cũng không phát hiện thêm được mục đích của ba người bọn họ, có vẻ chỉ là đơn giản tới chúc mừng Dạ Quân Ly sống lại.

Tán gẫu một lúc lâu, ba người mới rời đi.

Bọn họ vừa đi, sự căng thẳng của Mạnh Thanh Hoan mới vơi đi một chút, nàng ngồi im ở phòng khách, trầm tư suy nghĩ về lời nói của Phong Nguyệt Bạch.

Sau khi Dạ Quân Ly tiễn khách trở về, nhìn thấy bộ dạng như lạc vào cõi tiên của Mạnh Thanh Hoan, hắn hơi nhíu mày, đi tới hỏi: "Ngươi vẫn còn suy nghĩ về lời nói kia của Nguyệt Bạch sao?"

Mạnh Thanh Hoan cười thản nhiên, bàn tay mềm mại yếu ớt như không có xương, nhẹ nhàng vỗ về hoa văn trên áo, nói: "Ta đang suy nghĩ, lần tai họa này là do con người gây ra hay là do trời giáng xuống?"

Dạ Quân Ly trầm mặc một hồi, ấn đường hắn chau nhẹ, gương mặt lạnh lùng xẹt qua sắc thái kỳ lạ, cặp mắt đào hoa hơi nhíu lại, hơi thở nguy hiểm vô hình tản ra.

"Trên đời này, nếu có người dám làm hại ngươi, thì đó chính là địch nhân của bổn vương." Giọng nói khàn khàn chắc nịch, khiến người ta bất giác tin tưởng, vang lên, ở góc nghiêng này, phong thái của hắn vô cùng lẫm liệt lóa mắt.

Tinh thần Mạnh Thanh Hoan chấn động, nàng ngẩng đầu nhìn Dạ Quân Ly, cố gắng kìm nén sự ấm áp dưới đáy lòng, ngay sau đó cười nhẹ, trào phúng nói: "Chỉ vì ta bây giờ vẫn còn tác dụng đối với Vương gia, nên bảo vệ ta cũng là bảo vệ chính ngươi. Nếu như ta và ngươi không có quan hệ như vậy, hiện tại ngươi còn nói được những lời như vậy sao?"

-----------------------

(1) Lãnh ngạo: lạnh lùng và kiêu ngạo

-----------------------

Beta: Chikahiro

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.