Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba Vị Công Tử

Phiên bản Dịch · 965 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Dạ Quân Ly ngạc nhiên nhìn người đang ở trên đình hóng gió, người nhị ca này của hắn bệnh tình liên miên đã nhiều năm qua, chẳng lẽ lại liên quan đến người mờ ám bên cạnh?

Hắn đang nghĩ lung tung, chợt nghe Mạnh Thanh Hoan nhỏ giọng nói: "Cô nương kia trông cực kỳ trẻ tuổi, hơn nữa nàng ta nhìn thấy ta có vẻ rất sợ hãi, đã rời đi rồi."

Dạ Quân Ly nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Mạnh Thanh Hoan, nói: "Nàng ta trông thấy ngươi rất sợ hãi sao, bổn vương thấy ngươi nhìn nàng ta cũng sợ, xem ngươi bị dọa ra đầy mồ hôi lạnh trên trán kìa."

Trong giọng nói của hắn đan xen chút đau lòng, hắn vừa nói vừa dùng ống tay áo nhẹ nhàng thấm mồ hôi trên trán Mạnh Thanh Hoan, rất dịu dàng.

Mạnh Thanh Hoan đột nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng, gò má nàng hiện lên một vệt đỏ ửng, cùng đôi chút ngượng ngùng.

Đây vốn là cảnh tượng “tình chàng ý thiếp” đầy ám muội, thế mà lại bị người ta gián đoạn, giọng của người trên đình vui mừng gọi: "Tam ca."

Mạnh Thanh Hoan bất giác ngẩng đầu nhìn về hướng tiếng gọi, thấy thiếu niên mặc áo gấm màu xanh ngọc ngồi trên đình viện, không ngừng vẫy tay với bọn họ.

Tam ca? Mạnh Thanh Hoan nhíu mày, cảm thấy khó hiểu.

Dạ Quân Ly biết người có tâm tư nhạy bén như nàng đang suy nghĩ gì, chợt kéo tay nàng tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa giải thích: "Tuy rằng Bổn vương có bất hòa với Ngọc gia, nhưng Phi Trần là ngoại lệ. Phụ thân của hắn không thích hắn, mặc dù hắn là tiểu công tử cao quý của phủ tướng quân, nhưng từ nhỏ đã luôn bị người khác bắt nạt. Có lần hắn suýt nữa bị người ta đánh chết, lần đó ta đã cứu hắn, rồi cho hắn cái tên Phi Trần này. Từ đó trở đi hắn luôn kề cận với ta, luôn đối xử với ta như với huynh trưởng."

Mạnh Thanh Hoan vô cùng bất ngờ, nàng vốn tưởng rằng Dạ Quân Ly ghét Ngọc gia, nhưng không ngờ hắn lại kết giao thâm tình với người của Ngọc gia.

Ngọc Phi Trần, nghĩa là viên ngọc sáng không nhiễm bụi trần, từ cái tên có thể thấy được tâm ý của Dạ Quân Ly. Ngay lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy rất ngưỡng mộ nam nhân bên cạnh.

Trong lúc đang nói chuyện thì bọn họ đã đi đến đình hóng gió, Ngọc Phi Trần nhìn thấy họ, vui mừng đến phát khóc, đột nhiên ôm chầm lấy Dạ Quân Ly, nghẹn ngào nói: "Tam ca, huynh không biết sau khi huynh qua đời, đệ khổ sở như thế nào đâu. Đệ muốn đi Thanh lăng canh mộ cho huynh, nhưng phụ thân đệ không cho phép, lại còn nhốt đệ lại. Tam ca, đệ rất nhớ huynh!"

Mạnh Thanh Hoan đứng một bên, lẳng lặng đánh giá thiếu niên này, không hiểu vì sao chỉ mới nhìn qua, Ngọc Phi Trần lại đem tới cho nàng một cảm giác thân cận quen thuộc, thật không thể hiểu được.

Có lẽ hắn nhận ra Mạnh Thanh Hoan đang đánh giá mình, Ngọc Phi Trần ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Thanh Hoan, hắn sửng sốt trong giây lát, con ngươi trong trẻo mỹ lệ của hắn ánh lên nhè nhẹ, trên khuôn mặt tuấn tú chưa mất đi nét trẻ phảng phất một chút bất cần, nhưng cũng lộ ra cảm giác cứng cỏi không thống nhất.

"Tam ca, vị này chính là tiểu thư Mạnh gia, người chết đã sống lại cùng huynh phải không?" Ngọc Phi Trần cười hỏi Dạ Quân Ly.

Dạ Quân Ly nhíu mày, đột ngột duỗi tay khiến Ngọc Phi Trần giật thót người, sửa lại: "Gọi là tam tẩu."

Ngọc Phi Trần ôm đầu, nhìn về phía Mạnh Thanh Hoan, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Khóe miệng Mạnh Thanh Hoan không nhịn được nhếch lên, nàng bĩu môi không muốn giải thích, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt kỳ quái đang dò xét mình, nàng nhìn theo bản năng, không ngờ là Phong Nguyệt Bạch và Kính Vương.

Tầm mắt của hai người này cùng lúc dừng lại ở trên người nàng, một người là nghiên cứu sâu sắc, một người lại là nghi hoặc.

Mạnh Thanh Hoan can đảm đối mặt với bọn họ.

Kính Vương Dạ Mạch Hàn mặc áo gấm màu trắng, trên vạt áo và ống tay áo thêu tiên hạc màu đen đang bay lên, vừa thanh nhã lại không mất đi khí chất cao quý, không khó để nhìn ra vẻ bệnh tật trên khuôn mặt anh tuấn đó, nhưng hắn có đôi mắt phượng đặc biệt đẹp đến say lòng người, lúc hắn đánh giá Mạnh Thanh Hoan, ánh mắt lộ ra chút nghi hoặc nhưng cũng rất mềm mỏng.

Còn Phong Nguyệt Bạch thì đem lại cho người ta cảm giác phong lưu tuấn nhã, ánh mắt sâu sắc của hắn ngưng tụ đầy ý dò xét, thêm chút cảm giác thù địch.

Nàng nhớ những lời Phong Nguyệt Bạch nhờ Trường Lan chuyển đến Dạ Quân Ly, Mạnh Thanh Hoan có thể hiểu được địch ý của Phong Nguyệt Bạch đối với nàng là đến từ đâu, chẳng lẽ vị thiếu giám này của Phổ An giám có thể nhìn ra nàng là yêu tinh chuyển thế sao?

Nghĩ vậy, trong lòng Mạnh Thanh Hoan nguội lạnh mất vài phần.

-----------------------

Beta: Chikahiro

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.