Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại Thấy Huyền Linh

Phiên bản Dịch · 1005 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

------------------------

Dạ Quân Ly khẽ cau mày, buông Mạnh Thanh Hoan ra, nói với Lăng Túc đứng ngoài cửa: “Ta biết rồi, sai người tới hầu hạ bọn họ, lát nữa bổn vương sẽ tới.”

Lăng Túc đáp một tiếng, lập tức lui xuống.

“Vân Thường, hầu hạ Vương phi thay y phục.” Dạ Quân Ly căn dặn một câu, rồi tránh mặt, chờ ở phòng ngoài.

Vân Thường tiến đến giúp Mạnh Thanh Hoan thay bộ áo cưới ra, Mạnh Thanh Hoan cúi đầu, vô tình phát hiện ngọc bội đeo trên cổ mình, nàng khá ngạc nhiên, rõ ràng hôm qua ngọc bội không có dây đeo.

Khả năng duy nhất chính là đêm qua lúc nàng say ngủ, Dạ Quân Ly đã buộc vào giúp nàng!

Nàng nghiêng đầu, nhìn nam nhân đang đứng chắp tay đưa lưng về phía nàng, một bộ áo gấm xanh đen, chỉ vàng trên áo thêu long văn sinh động như thật, ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa chiếu vào người hắn trông cực kỳ rực rỡ.

Không thể không nói, phong thái của tên yêu nghiệt này rất khác với tất cả mọi người.

Mạnh Thanh Hoan thôi suy nghĩ, hít sâu một hơi, để Vân Thường tùy ý trang điểm cho mình. Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, Mạnh Thanh Hoan mới tỉ mỉ đánh giá y phục trên người nàng.

Một bộ váy màu xanh da trời, dài chấm đất với họa tiết trăm hoa đua nở màu xanh ngọc, chất vải mềm mại thoải mái, mặc rất mát, trên ống tay áo thêu hoa dạ hợp, vạt áo khảm nạm những dây kim tuyến xâu trân châu, cực kỳ lộng lẫy.

Mạnh Thanh Hoan không nén được sự khen ngợi, quả nhiên là cuộc sống của quý tộc thời cổ đại, vô cùng xa hoa lãng phí.

Tóc được chải ngược lên và búi lại, đẹp thì đúng là đẹp nhưng quá rườm rà, đặc biệt là còn màn cài cắm ngọc trâm, nặng chết đi được, không thoải mái như buộc đuôi ngựa.

Mạnh Thanh Hoan nhổ bớt xuống vài cây trâm, chỉ chừa lại hai cây ngọc trâm làm trang sức, còn không quên dặn dò Vân Thường: “Sau này trang điểm đơn giản là được rồi, như vầy quá phiền toái.”

Vân Thường uốn gối đáp: “Vâng.”

Dạ Quân Ly xoay người lại nhìn Mạnh Thanh Hoan, đáy mắt sượt qua chút ngỡ ngàng, nhưng lập tức biến mất không tung không tích. Nàng đã trút bỏ đi bộ áo cưới đỏ tươi, thay vào đó là một bộ váy áo màu xanh da trời thanh nhã rất hợp với nàng.

“Đi thôi.” Dạ Quân Ly không nói thêm gì, xoay người bước ra khỏi phòng.

Mạnh Thanh Hoan vội vàng đuổi theo hắn, nhưng y phục lại kéo lê trên đất khiến việc di chuyển cực kỳ bất tiện.

Đi qua hoa viên Vương phủ, Mạnh Thanh Hoan chợt nhớ tới thứ gì đó, liền hỏi người đi phía trước: “Ngọc tiểu công tử và Phong công tử là người thế nào?”

Tối qua nàng đã được nghe về Kính Vương rồi, nhưng Ngọc tiểu công tử và Phong công tử thì nàng vẫn chưa rõ.

Dạ Quân Ly bước chậm lại chờ nàng, trả lời: “Ngọc Phi Trần là tiểu công tử của phủ tướng quân, Phong Nguyệt Bạch là thiếu giám chính của Phổ An giám.”

Trong một câu nói ngắn gọn là cả thân phận, gia cảnh của hai người này đã được giới thiệu rõ ràng.

Ngọc Phi Trần là người của phủ tướng quân, vậy hắn với Dạ Quân Ly có bất hòa, còn Phong Nguyệt Bạch kia, hẳn là người mà Trường Lan nhắc tới đêm qua, con trai của Phong Thanh Dương, người cai quản Phổ An giám.

Dựa theo lý giải của nàng, Phổ An giám chắc là nơi giống với Khâm Thiên Giám cổ đại, chủ yếu là để cầu phúc, bói toán, dự đoán trước cát - hung cho hoàng thất.

Kính Vương, Ngọc Phi Trần, Phong Nguyệt Bạch, ba người này cùng nhau tới, là trùng hợp hay mỗi người có mục đích gì khác?

Mạnh Thanh Hoan đang mải mê nghĩ, bất ngờ giẫm phải vạt áo, cả người nhào về phía trước, may mà Dạ Quân Ly nhanh tay đỡ lấy eo nàng.

Mạnh Thanh Hoan hoảng hồn, nàng vuốt vuốt ngực mình, đang định nói cảm ơn thì đột nhiên nghe thấy tiếng ho khan trầm thấp của một nam nhân truyền đến từ phía trước, nàng ngẩng đầu lên nhìn, ở đình hóng gió phía trước, một công tử áo trắng đang che miệng ho khan, xung quanh hắn còn có hai vị công tử, hình như đang đánh cờ.

Nhưng phía sau công tử áo trắng kia, rõ ràng là có một đám thanh ảnh vây quanh, đó là… một linh hồn!

Thân thể Mạnh Thanh Hoan khẽ run lên, nàng giơ tay chỉ vào người ở đình hóng gió, run giọng hỏi: “Vị công tử áo trắng kia là ai?”

Dạ Quân Ly liếc nhìn Mạnh Thanh Hoan, thấy hai mắt nàng lại biến sắc, sắc mặt hắn cũng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía người mà Mạnh Thanh Hoan chỉ.

“Là nhị ca ta, Kính Vương, ngươi nhìn thấy gì?” Dạ Quân Ly nhỏ giọng hỏi nàng.

Trên đình hóng gió, thanh ảnh đó đột nhiên quay đầu lại nhìn Mạnh Thanh Hoan, trông như kinh hoảng sợ sệt, đám thanh ảnh đó nhanh chóng lẫn mất hình mất dạng, không còn thấy tăm hơi đâu nữa.

Màu mắt Mạnh Thanh Hoan dần dần khôi phục, nhưng trái tim nàng vẫn còn run rẩy dữ dội.

Mất một hồi lâu, Mạnh Thanh Hoan mới bình tĩnh lại, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Quân Ly nhỏ giọng nói: “Ta thấy đi theo bên cạnh Kính Vương là một… ma nữ.”

-----------------------

Beta: Aland_Levaci

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.