Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xem Tướng

Phiên bản Dịch · 1052 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

------------------------

Lăng Túc thấy Mạnh Thanh Hoan bước ra đột ngột như vậy, không khỏi kinh ngạc, nhưng dáng vẻ này của Mạnh Thanh Hoan quả thực tỏa ra một luồng khí chất mê người khiến hắn thất thần, cho đến khi cảm nhận được một làn gió lạnh thổi qua, hắn mới giật mình tỉnh lại, vội vàng cúi đầu lén lút nhìn phản ứng của Dạ Quân Ly.

Quả nhiên, sắc mặt chủ nhân nhà bọn họ rõ ràng là đang không tốt, Lăng Túc chợt bất an, đột nhiên nghe thấy Dạ Quân Ly nói với hắn: “Lăng Túc, gọi Vân Thường tới hầu hạ Vương phi rửa mặt chải đầu, còn ngươi lui xuống trước đi.”

“Vâng.” Lăng Túc như trút được gánh nặng, xoay người đi ra ngoài.

Mạnh Thanh Hoan chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, thấy Lăng Túc đi ra ngoài, tò mò nhìn sang yêu nghiệt, nhận ra vẻ mặt hắn đang rất khó coi, nàng nhíu mày, trong lòng khá bối rối, bất ngờ nghe Dạ Quân Ly mắng: “Ngươi là phụ nữ đã có chồng, vậy mà lại không có chút ý tứ nào, nhìn ngươi bây giờ mà xem còn ra thể thống gì không?”

“Ta như vậy thì đã làm sao?” Mạnh Thanh Hoan cảm thấy rất bình thường, không hiểu điều gì đã chọc giận tên yêu nghiệt này.

Nàng nhìn xung quanh, thấy một chiếc gương đồng đặt trước cửa sổ, nhanh chóng đi tới, vừa thấy mình trong gương nàng hốt hoảng đến mức chẳng thốt ra được tiếng nào.

Nàng đối diện với gương quan sát chính mình, soi rất lâu mới từ từ lấy lại phản ứng, người trong gương thật sự là nàng sao?

Tuy biết mình mượn xác hoàn hồn, có điều thân thể Cửu tiểu thư của Mạnh gia này thật sự không tệ, ngũ quan trên dung mạo này phải gọi là hoàn mỹ mới đúng, nếu ở hiện đại thì người ta gọi đây chính là đẹp từ trứng nước.

Đúng là áo cưới trên người nàng đã nhăn nhúm, đầu tóc cũng rối bù, trông không được đoan trang cho lắm.

Mạnh Thanh Hoan sực nhớ, đây là thời cổ đại, con người cực kỳ chú trọng lễ nghi, không trách Dạ Quân Ly nói nàng không ra thể thống gì cả! Nhưng sao lại trách nàng chứ?

“Ta gọi chuyện này là không câu nệ tiểu tiết, ngươi nhanh nói đi, Lăng Túc đã điều tra ra những gì rồi?” Mạnh Thanh Hoan nghĩ đến “khốn long chi cục”, trong lòng rất hiếu kỳ.

Dạ Quân Ly không trả lời nàng, hỏi ngược lại: “Làm sao nàng biết thuật phong thủy? Chẳng lẽ thứ đó cũng do thần tiên chỉ dạy?”

Mạnh Thanh Hoan ngẩn người ra, nàng không có cách nào để giải thích chuyện này.

Nhưng người thông minh như nàng, rất nhanh đã có thể nghĩ ra lý do thoái thác, nàng hừ nhẹ một tiếng mang theo ngữ khí khinh thường: “Ngay cả linh hồn ta còn nhìn thấy, thuật phong thủy này đương nhiên cũng chẳng phải nói đùa, không chỉ thế, ta còn biết bói toán, xem tinh, xem tướng. Sau khi ta tỉnh lại thì những kiến thức này đã ở sẵn trong đầu rồi, có lẽ là thần tiên ban ơn, khiến ta ở đây ngộ Phật sát Phật, gặp thần sát thần.”

Nàng trịnh trọng nói như hát, vô cùng mạch lạc rõ ràng.

Dạ Quân Ly nheo con mắt đào hoa dài hẹp, biểu cảm cổ quái, đột nhiên hắn cười khẽ ra tiếng, điệu cười lười biếng mang theo một luồng tà mị, còn nghe ra một chút nguy hiểm: “Ngươi biết cũng nhiều nhỉ, ngươi nói biết bói toán, còn biết xem tướng, vậy xem cho bổn vương đây một quẻ.”

Hắn đã sớm điều tra rõ ràng thân thế của Mạnh Thanh Hoan, Cửu tiểu thư Mạnh gia là một nữ tử nhút nhát, yếu đuối, thiếu nữ khuê phòng, khác hoàn toàn với người đang ở trước mắt hắn.

Lúc trước nàng nói bản thân không có ký ức gì, vậy làm sao lại biết thuật phong thủy? Giữa những nghi vấn này, hắn phải tra cho ra nhẽ!

Tính cách của Mạnh Thanh Hoan trước giờ chưa từng chịu thua ai, nếu cái tên yêu nghiệt này nghi ngờ nàng, thì nàng cũng chỉ có thể tự thanh minh cho mình, nàng không tin cái lưỡi ba tấc của mình không thể chiến thắng cái tên yêu nghiệt cáo già này!

“Xem thì xem.” Mạnh Thanh Hoan vén tay áo đi tới, nàng đánh giá tỉ mỉ ngũ quan của Dạ Quân Ly.

“Vầng trán của vương gia cao và bằng phẳng, ấn đường sáng như gương, khẳng định là học thức rất uyên bác. Cánh mũi đầy đặn cùng sống mũi thẳng chính là mệnh của người đứng trên người, ánh mắt hùng hồn phân biệt trắng đen rõ ràng, thể hiện phúc lộc song toàn (1). Hơn nữa đường vân chữ “xuyên” ở khu vực “dịch ma cốt” (2) hướng lên trên, đó là tượng trưng cho quyền thế địa vị.”

Mạnh Thanh Hoan chẹp chẹp hai tiếng, liên tục lắc đầu: “Quả nhiên là người thuộc hoàng tộc đế vương, tướng mạo này có thể nói hoàn mỹ.”

Dạ Quân Ly khịt mũi: “Những gì ngươi nói, tất cả những tên thầy bói khác đều có thể nói được, hơn nữa ngươi còn biết thân phận của bổn vương, bởi vậy những điều ngươi vừa nói chẳng có gì khó đoán, nghề xem tướng này ngươi làm không nổi rồi. Hay ngươi thử đoán tương lai của bổn vương xem sao?”

------------------------

(1) phúc lộc song toàn: chỉ người vừa có phúc khí vừa có bổng lộc.

(2) dịch mã cốt: vị trí của cung Thiên Di ở hai bên phía trên của góc trán trong thuật ngữ của nhân tướng học, khu vực này được gọi là xương dịch mã. Xương dịch mã ở bên cạnh cuối mày có sắc đỏ vàng thì khỏe mạnh, được vua ban lộc. xương dịch mã phát triển đều đặn, không lộ thì thành nghiệp lớn.

------------------------

Beta: Chikahiro

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.