Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cùng Ngủ Một Giường

Phiên bản Dịch · 905 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

------------------------

Dạ Quân Ly đứng dậy ra khỏi phòng, căn dặn người gác đêm bên ngoài vài câu, không lâu sau, trong tay Dạ Quân Ly đã có rất nhiều dây kim tuyến, loại hay dùng xâu ngọc lưu ly, hắn cẩn thận đem Thông Linh Ngọc của Mạnh Thanh Hoan buộc vào dây, sau đó đeo lên cổ nàng.

Trong cả quá trình, Mạnh Thanh Hoan vẫn say ngủ, hoàn toàn không biết gì, sau khi hoàn thành, Dạ Quân Ly mới nằm xuống bên cạnh người nàng, nhưng hắn chẳng buồn ngủ chút nào.

“Xem ra, điểm tốt của việc làm một hoạt tử nhân là không cần ăn cơm cũng chẳng cần ngủ.” Dạ Quân Ly lẩm bẩm tự giễu mình, hắn trở mình, đánh giá khuôn mặt của nữ tử đang yên giấc bên cạnh.

Tuy rằng dung mạo của nàng không tính là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng ngũ quan lại vô cùng đẹp đẽ, da dẻ trắng như tuyết, vô cùng mịn màng, đôi môi anh đào màu đỏ nhạt, mím lại hững hờ trông rất cuốn hút.

Trên kinh thành không thiếu những tiểu thư khuê các sắc nước hương trời, nhưng chỉ sợ không ai có thể so sánh được với nữ tử tính tình có một không hai này, hơn hết nàng còn là người vợ đầu ấp tay gối với hắn trong kiếp này.

Dạ Quân Ly khẽ cười, đáy mắt dịu dàng, chợt Mạnh Thanh Hoan cựa quậy tiến sát vào hắn, khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần.

Trong một khoảnh khắc, Dạ Quân Ly cảm thấy rất rõ ràng, có thứ cảm giác ấm áp xuất phát từ lồng ngực và lan tỏa dần ra, một cảm giác rất kỳ diệu.

Trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một vài hình ảnh, không biết là thứ gì đang hấp dẫn hắn, bất ngờ hắn chậm rãi di chuyển môi mình về phía nàng.

Ngay khi chỉ còn chút nữa là hắn hôn nàng, Mạnh Thanh Hoan đột nhiên lẩm bẩm nói mớ: “Cha mẹ, đừng đi, đừng bỏ con lại một mình, đừng mà……”

Trông Mạnh Thanh Hoan dường như đang hết sức đau lòng, nàng chau mày, trên mặt lộ rõ nỗi buồn, khóe mắt chảy ra một hàng nước.

Dạ Quân Ly biết nàng đang gặp ác mộng, hắn vỗ vỗ nhè nhẹ trên vai nàng để trấn an, Mạnh Thanh Hoan liền co người lại, trốn vào trong ngực hắn.

Dạ Quân Ly ngẩn ra, nhìn nữ tử yếu ớt trong lòng mình, hắn ngơ ngác nhìn thấy hình ảnh lúc bé của chính hắn. Biết bao nhiêu ngày đêm, hắn đã phải trải qua những cơn ác mộng giống như thế này.

“Đừng sợ, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi.” Dạ Quân Ly ôm nàng vào trong ngực, hắn cảm nhận được ác mộng trong nàng dịu tan biến, chính lúc đó Dạ Quân Ly cảm thấy như mình vừa tìm lại một được thứ đã mất.

Một đêm yên tĩnh, bình yên vô sự.

Mạnh Thanh Hoan đã có một giấc ngủ vô cùng bình yên, cũng không gặp thêm ác mộng làm phiền, cho đến khi tiếng nói chuyện ồn ào đánh thức nàng, hai mắt nàng mở to, bên tai là tiếng Lăng Túc văng vẳng truyền đến.

“Thuộc hạ đã điều tra, ba ngày trước, Chu Chính xác thực là chết do bệnh cũ, chứ không phải bị mưu sát. Cách bố trí trong địa cung không giống với cách mà Phổ An giám đã lên kế hoạch trước đó, hơn nữa Chu Chính là người cuối cùng rời khỏi địa cung, chỉ có hắn là kẻ duy nhất có khả năng giở trò trong địa cung và thay đổi cách bố trí của Phổ An giám.”

Không khí trong phòng trở nên trầm lặng, nhưng Mạnh Thanh Hoan vẫn cảm thấy một sự ngột ngạt vô hình,

“Ngươi còn điều tra được thêm gì nữa?” Âm thanh trầm thấp của Dạ Quân Ly khiến người ta không lạnh vẫn run.

Lăng Túc tiếp tục trả lời: “Con trai Chu Chính nhận được tin Chu Chính qua đời, lập tức rời quê lên kinh thành, chuẩn bị đưa hài cốt của Chu Chính về quê an táng. Bây giờ hắn vẫn còn trong thành, thuộc hạ đã bố trí người bí mật theo dõi, xem có người nào khả nghi tiếp cận hắn không.”

Dạ Quân Ly khẽ ừ một tiếng, âm thanh mơ hồ mang theo tiếng thở dài: “Người chết không để lại dấu vết gì, xem ra chuyện này còn phức tạp hơn nhiều so với những gì chúng ta tưởng tượng.”

Mạnh Thanh Hoan lờ mờ đoán được là chuyện gì, đầu tóc còn chưa chải, nàng sốt ruột ra ngoài hỏi dò bọn họ: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Có phải đã tìm ra người bày “khốn long chi cục”?

Dạ Quân Ly ngẩng đầu, thấy Mạnh Thanh Hoan còn mặc chiếc váy cưới đỏ thẫm, tố nhan tú lệ (1), mái tóc đen dài, mềm mại như thác nước, làm nổi bật làn da trắng tuyết của nàng, đặc biệt quyến rũ mê người.

-----------------------

(1) tố nhan tú lệ: chỉ những cô gái có dung mạo đẹp tự nhiên thanh nhã chưa qua trang điểm

------------------------

Beta: Chikahiro

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.