Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bảo Vệ Chủ Quyền

Phiên bản Dịch · 859 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

------------------------

Mạnh Thanh Hoan ho nhẹ một tiếng, ánh mắt liếc Dạ Quân Ly một cái hỏi: “Giờ cũng không còn sớm nữa, Vương gia không định quay về nghỉ ngơi sao?”

Dạ Quân Ly nhíu mày, đôi mắt hẹp dài gợn lên dải sáng như sóng, đôi môi mỏng của hắn mím chặt, biểu hiện một sự độc đoán không cần bàn cãi, hắn khịt mũi nói: “Đây là phòng của bổn vương!”

Khóe môi Mạnh Thanh Hoan giật giật, nàng cứ tưởng rằng căn phòng này là Dạ Quân Ly chuẩn bị cho nàng, suy nghĩ cả nửa ngày hóa ra chỉ toàn là nàng tưởng bở.

“Vậy đêm nay ta ở đâu?” Mạnh Thanh Hoan bĩu môi, tức giận hỏi hắn. Với thân phận của nàng, Dạ Quân Ly có cung phụng nàng còn chưa đủ ấy chứ!

“Ở đây.” Dạ Quân Ly đi lại bàn uống trà và ngồi xuống, ngữ khí không có vẻ gì là thương lượng, vô cùng ngang ngược.

Mạnh Thanh Hoan khá đau đầu, cùng Dạ Quân Ly ở chung một phòng sao? Nhưng khi nhớ tới việc mình đã hôn Dạ Quân Ly hai lần, vậy mà hắn chẳng có phản ứng gì, nàng thầm nghĩ: hẳn là có ngồi vào lòng người này thì hắn cũng chả thèm động lòng.

Nghĩ vậy, Mạnh Thanh Hoan dễ chịu không ít, nhưng nàng vẫn không chấp nhận được việc ngủ cùng một giường với nam nhân khác.

Mạnh Thanh Hoan nhanh chóng xoay người chạy tới ngồi xuống giường, nàng đá giày rơi khỏi chân, duỗi 2 tay 2 chân làm một chữ “đại”, chiếm trọn cái giường rồi nói với Dạ Quân Ly mà không thèm thương lượng: “Ta ngủ giường, ngươi ngủ đất.”

Dạ Quân Ly khá ngạc nhiên với hành động của nàng, vẫn còn duy trì động tác dùng trà, khóe môi hắn khẽ động đậy, đôi mắt đào hoa sáng long lanh như ánh sao, phảng phất ý cười.

Đột nhiên hắn muốn trêu đùa nàng, nhẹ nhàng buông chén trà cuống, hắn bước đến chỗ nàng.

Mạnh Thanh Hoan nhìn chằm chằm người đang chậm rãi đi tới, nàng hơi nhíu mày nhưng vẫn còn duy trì cái tư thế kia, bộ dạng sống chết cũng phải bảo vệ chủ quyền, nhưng trái tim sớm đã nổi trống một cách không có quy luật gì.

Dạ Quân Ly đứng trước mép giường, cúi người đánh giá Mạnh Thanh Hoan, dung mạo soái ca vô cực được phóng to trước mắt nàng, giọng nói mười phần hùng hồn lại pha chút vẻ công tử hào hoa: “Nếu tối nay bổn vương nhất định phải ngủ trên giường thì sao?” Hắn nói xong. đôi môi nhẹ nhàng rơi trên chóp mũi nàng rồi chậm rãi trượt xuống dưới, chỉ chút nữa là hôn lên môi của Mạnh Thanh Hoan.

Hơi thở Mạnh Thanh Hoan đông cứng lại, gương mặt lập tức nóng lên. Nàng là một thiếu nữ trong sáng, nào có thể chịu đựng được sức câu dẫn như vậy của yêu nghiệt? Không chảy máu mũi cũng chính do nàng cố gắng kiềm chế được!

Thế nhưng Dạ Quân Ly dừng lại, hít một hơi thật sâu, dường như cực kỳ thích thú, khóe môi còn ngậm một vệt cười giả dối.

Mạnh Thanh Hoan thấy Dạ Quân Ly cười giảo quyệt như vậy, tức khắc phản ứng lại ngay, thì ra tên Dạ Quân Ly này đang trêu đùa nàng! Nàng tức giận, vốn định chửi ầm lên, định mắng hắn vô sỉ, ai ngờ Dạ Quân Ly lại đột ngột nắm cổ tay nàng, ngón tay hắn đặt trên môi nàng, ra hiệu im lặng.

Mạnh Thanh Hoan sửng sốt, chăm chú lắng nghe, dường như ngoài cửa có tiếng gió xẹt qua, sau đó liền yên tĩnh như chưa có gì.

Một lúc lâu, có bóng người lướt qua ngoài cửa sổ, giọng nói của người nọ trầm thấp, ở trong bóng đêm nhưng tiếng mơ hồ của ma quỷ: “Vương gia, tên đó đã chết, trên người không phát hiện thứ gì.”

“Được rồi.” Dạ Quân Ly nhàn nhạt đáp lại một câu, không có cảm tình gì, bóng người ngoài cửa sổ bỗng nhiên biến mất như chưa từng tồn tại.

Lúc này Mạnh Thanh Hoan mới có lại phản ứng, giọng nói của nàng có chút run rẩy: “Thí… Thích khách?”

Dạ Quân Ly khẽ ừ một tiếng, hắn ngồi xuống đầu giường, hời hợt nói: “Từ khi ta bắt đầu có thể ghi nhớ, thích khách bên cạnh lại càng ngày càng nhiều, hạ độc, ám sát, toan tính hãm hại, trên đời chưa có thứ gì ta chưa từng thử qua. Vất vả là thế nhưng đến tận bây giờ ta mới chết, ai ngờ thiên lôi lại đánh xuống một cái, lại làm ta sống lại, chỉ e có vài người lại sợ hãi việc đó.”

Hắn cười nhẹ một tiếng, biểu cảm hờ hững, cứ như đang kể mấy chuyện xưa cũ với một người nào đó.

------------------------

Beta: Chikahiro

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.