Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Có Hơi Thở

Phiên bản Dịch · 878 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

--------------------

Mạnh Thanh Hoan nghe ngự y hồi bẩm thì hết sức kinh ngạc, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Điều đầu tiên nàng nghĩ đến chính là: có lẽ tên ngự y này là người của Dạ Quân Ly!

Nàng thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ lại nghe Dạ Đình Giang nói: “Trẫm lo, lỡ đâu chẩn đoán sai lệch nên đã đem tất cả người của Thái y viện đến đây. Các ngươi mau hết trong này, tất cả cùng bắt mạch cho Hiên Vương, trẫm muốn chắc chắn Hiên Vương có thực sự khỏe mạnh hay không?”

Mạnh Thanh Hoan âm thầm chửi rủa, cho dù Dạ Quân Ly có bản lĩnh đến mức nào, cũng không thể khiến cho cả Thái y viện đều là người của hắn?

“Phụ hoàng, coi bộ người thật sự đã bị hù dọa rồi, là lỗi của nhi thần, đã khiến người lo lắng. Vậy thì, cứ để các thái y vào đây, chỉ cần phụ hoàng có thể an tâm, nhi thần cũng mãn nguyện.” Dạ Quân Ly ngồi thẳng trên ghế, tay đặt trên một cái giá đỡ nhỏ.

Trong chốc lát, các thái y liên tục tiến vào, lần lượt bắt mạch, kết quả đều giống nhau. Đợi toàn bộ thái y bắt mạch xong, Dạ Quân Ly mới đứng lên, cười hỏi Dạ Đình Giang: “Phụ hoàng, người đã yên tâm chưa? Nhi thần được trời cao phù hộ, thật sự không có việc gì.”

Mắt Dạ Đình Giang chực trào lệ, nắm tay Dạ Quân Ly, liên tục gật đầu: “Tốt, tốt, ngày mai trẫm phải đi tông miếu tế tổ, tạ ơn tổ tiên phù hộ để con ta sống sót trở về. Đêm qua Phổ An giám cũng đã dâng tấu, nói hỏa long ở phương bắc, chính là báo hiệu của đại cát, điềm lành giáng thế, ân phúc xã tắc. Quả nhiên, đúng như Phổ An giám đã dự đoán, nhi tử của ta đã cải tử hoàn sinh.”

Ông lau khóe mắt, lại hỏi: “Nghe nói thiên kim Mạnh gia được trẫm ban minh hôn cho con cũng sống lại, có việc này không?”

Dạ Quân Ly gật đầu trả lời: “Thưa đúng, Mạnh cô nương cũng được trời phù hộ, cùng nhi thần hoàn dương. Chỉ có điều vì kinh hãi quá mức nên hiện tại vẫn còn bất tỉnh. Nếu phụ hoàng đã ban minh hôn cho chúng con, vậy thì nàng chính là Vương phi của nhi thần.”

Dạ Đình Giang cau mày, trầm giọng nói: “Nhưng nàng cũng chỉ là tiểu thư con vợ lẽ, ngày đó cũng do bất đắc dĩ, ta mới ban hôn cho hai con. Con có thể giữ nàng lại làm thiếp thất, còn chính phi thì tuyệt đối không thể.” Không để Dạ Quân Ly phản bác, ông vội nói tiếp: “Con nghỉ ngơi cho thật khỏe, hiện tại không cần phải gắng sức làm gì, điều quan trọng nhất bây giờ là phải điều dưỡng thân thể cho thật tốt.”

“Nhi thần tuân chỉ.” Dạ Quân Ly hơi gật đầu, đưa tay áo thi lễ.

Dạ Đình Giang vỗ vai hắn, thái giám bên cạnh the thé hô lớn: “Thánh giá khởi giá hồi cung.”

“Cung tiễn phụ hoàng.” Dạ Quân Ly đứng trước cửa, nhìn theo đoàn người Dạ Đình Giang ra đến nội viện, hắn mới xoay người đi vào trong phòng, nhưng chỉ mới đi được vài bước liền ngã quỵ, bất tỉnh nằm trên mặt đất.

“Vương gia.” Giọng Lăng Túc kinh hoảng, khiến Mạnh Thanh Hoan giật mình ngồi bật dậy, nàng vội vàng nhấc chăn lên, đi chân trần xuống giường.

Trường Lan cũng vội vàng chạy tới, hắn đỡ Dạ Quân Ly lên, đưa tay bắt mạch, sau đó lại thăm dò hơi thở, sắc mặt hắn thay đổi, sửng sờ một lát mới đột nhiên ngẩng đầu hỏi Mạnh Thanh Hoan: “Ngươi có thể cứu ngài ấy không? Ngài ấy không còn thở…”

Mạnh Thanh Hoan kinh hãi, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu, nàng vội vàng nói: “Mau đỡ hắn lên giường.”

Lăng Túc đỡ Dạ Quân Ly lên giường, Mạnh Thanh Hoan xoay người nói với hai người bọn họ: “Các ngươi ra ngoài hết đi.”

Lăng Túc rất lo lắng, Trường Lan lôi tay hắn kéo ra ngoài, đóng cửa phòng lại, trong phòng cực kỳ yên tĩnh.

Mạnh Thanh Hoan đưa tay đặt trước lỗ mũi của Dạ Quân Ly, đúng là không có hơi thở.

Nhớ tới sự việc phát sinh lần đầu tiên ở trong quan tài, Mạnh Thanh Hoan nắm chặt miếng ngọc bội trong tay, sau đó cúi sát vào người Dạ Quân Ly, quả nhiên lúc thân thể nàng tiếp xúc với Dạ Quân Ly, liền cảm nhận được luồng sức mạnh quen thuộc bao quanh họ.

Nàng nhìn nam nhân không còn hơi thở và nhịp tim trước mắt, hắn đẹp như vậy, nếu mà chết thì thật sự đáng tiếc.

Chỉ còn nước làm liều, nàng nhắm chặt hai mắt, đặt môi mình sát vào hắn, trong nháy mắt, cảm giác lạnh lẽo truyền khắp cơ thể nàng.

--------------------

Beta: Chikahiro

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.