Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba Vị Công Tử Đẹp Trai

Phiên bản Dịch · 857 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Ấn đường Mạnh Thanh Hoan nhướng lên một cái, nghe ra trọng điểm trong lời nói của tăng nhân này, rất nhiều quý nhân? Chẳng lẽ không chỉ có Dạ Quân Ly? Nàng kinh ngạc nhìn Trường Lan và Lưu Cảnh một chút.

"Tất cả cẩn thận, tùy cơ ứng biến." Trường Lan nhẹ giọng dặn dò bọn họ một tiếng.

Mạnh Thanh Hoan và Lưu Cảnh gật đầu, nhìn Trường Lan mở cửa phòng ra, tăng nhân ngoài cửa chính là người trụ trì của Linh Thánh tự này, đại sư Từ Ân.

"A di đà Phật, đa tạ đại sư trụ trì đã thu nhận giúp đỡ. Chúng ta đã làm phiền quý tự rồi, mong đại sư trụ trì thứ lỗi." Trường Lan chắp tay trước ngực nói cám ơn.

Đại sư Từ Ân khẽ vuốt cằm đáp lễ: "Thí chủ khách khí rồi, bọn họ ở ngoài sảnh, vậy để lão nạp đưa các vị qua đó." Nói rồi, ông ta đi phía trước dẫn đường, đưa bọn họ đi tới tiền sảnh.

Trường Lan đỡ lấy Lưu Cảnh, ba người đi trên con đường nhỏ yên tĩnh, vòng qua mấy toà Phật điện đi tới trước sân tiền sảnh. Mạnh Thanh Hoan chỉ thấy rất nhiều thị vệ vây chặt nơi này đến mức nước chảy không lọt, trước điện thờ to lớn có ba nam nhân đẹp trai, phong thái đứng đó.

Dạ Quân Ly với cẩm bào đen huyền, Lâu Vũ Thần trong một bộ hoa phục màu đỏ thẫm và Dạ Mạch Hàn mặc một áo bào màu xanh nhạt thanh lịch. Ba nam nhân đứng chung một chỗ, giống hệt một bức tranh tuyệt sắc hiếm gặp trên thế gian.

Nghe thấy tiếng bước chân, ba người đồng loạt quay đầu lại, trong con ngươi của từng người mang theo những tâm tình khác nhau, có thâm trầm, có vui mừng, có nhu tình.

"Vương Gia." Lưu Cảnh gỡ tay Trường Lan ra, bước chân khẽ run bước về phía Dạ Quân Ly, hai chân hắn hơi cong như đang định quỳ xuống hành lễ, Dạ Quân Ly lập tức nắm chặt cánh tay của hắn, vỗ vỗ vai hắn, nói với giọng nhẹ nhàng: "Vết thương trên người như thế nào rồi?"

Đôi mắt Lưu Cảnh sáng lên một tầng hơi nước, hai tay hắn ôm quyền, cúi đầu trả lời: "Nhờ có Trường Lan công tử cứu giúp, thuộc hạ không sao, để Vương Gia lo lắng rồi."

Dạ Quân Ly gật đầu: "Không sao là tốt rồi." Hắn đưa đầu nhìn đến chỗ Trường Lan và Mạnh Thanh Hoan, thấy bóng người mà hắn luôn tâm tưởng, một chút hơi ấm nồng đậm tan ra trong nơi sâu thẳm đáy lòng hắn.

Chỉ là, hắn không thể bước tới ôm lấy nàng vào lòng. Dưới cặp mắt của mọi người, hắn chỉ có thể duy trì khoảng cách với nàng mà thôi, đó cũng là sự bảo vệ tốt nhất đối với nàng.

"Mạnh cô nương, cô không sao chứ?" Dạ Quân Ly bình thản nhả ra một câu quan tâm, trong đó dường như không nghe ra được tâm tình gì.

Mạnh Thanh Hoan hơi run rẩy, nhưng nàng thông minh như vậy, nhanh chóng hiểu được sự quan tâm của Dạ Quân Ly, nàng cảm kích liếc mắt nhìn hắn, khe khẽ lắc đầu: "Nhờ Lưu Cảnh liều chết bảo vệ, ta không sao, nhưng Lưu Cảnh lại bị thương rất nặng, còn trúng cả độc nữa."

Hắn nhìn Lưu Cảnh, trên mặt lộ đầy vẻ lo lắng.

"Ta tạm thời đã áp chế độc tính, nhưng việc giải trừ thế nào, chỉ sợ vẫn cần phải hồi kinh cẩn thận nghiên cứu mới được." Trường Lan nhìn Dạ Quân Ly, hơi nhíu nhíu mày, ra vẻ đây là một chuyện vô cùng nan giải.

Ánh mắt Dạ Quân Ly sa sầm, nhẹ giọng: "Vậy chúng ta lập tức hồi kinh thôi."

Trường Lan gật đầu, lại tiếp tục dìu Lưu Cảnh, Vân Thường, tuỳ tùng của Dạ Quân Ly nhanh chóng bước tới, đỡ lấy Mạnh Thanh Hoan: "Cô nương, cô không sao đúng là tốt quá rồi."

Mạnh Thanh Hoan cười với nàng ta, đột nhiên cảm giác được một ánh mắt nóng bỏng, nàng ngẩng đầu nhìn lại, tầm mắt giao với Lâu Vũ Thần, chỉ trong khoảnh khắc như vậy, nhưng ký ức về quan hệ của Mạnh Cửu Nhi và Lâu Vũ Thần trong đầu Mạnh Thanh Hoan không ngừng nhảy ra, làm ngực nàng cảm thấy hơi khó chịu.

"Tiểu Diệp nhi, ngươi không sao thì ta liền yên tâm rồi." Lâu Vũ Thần khẽ thở dài một tiếng, trong giọng nói như khé giữ chặt một loại tâm tình nào đó, mang theo thương cảm nhàn nhạt.

Dạ Quân Ly đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt bén nhọn nhìn về phía Lâu Vũ Thần, vờ không biết, hỏi hắn: "Tại sao Lâu tướng lại gọi nàng là Tiểu Diệp nhi? Chẳng lẽ các ngươi rất thân thiết?"

-----------------------

Edit: Chikahiro

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.