Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hội Hợp

Phiên bản Dịch · 825 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

“Tiểu Cửu.” Giọng nói trước sau ôn nhã của Trường Lan vang lên, tản ra dưới dưới ánh trăng mát lạnh.

Mạnh Thanh Hoan lẳng lặng nhìn hắn, Trường Lan mặc y phục trắng đứng dưới trăng, phong thái nhẹ nhàng, đôi mắt thâm trầm chiếu rọi dưới minh nguyệt, tinh quang ảo diệu vây quanh người.

“Dạ Quân Ly là người ương ngạnh, hắn hoàn toàn tín nhiệm bằng hữu, nếu hắn đã quyết định yêu ai đó, thì sẽ yêu người đó cả đời.” Hắn dừng một chút, cười khẽ: “Ta tin rằng hắn tuyệt đối sẽ không phụ cô nương.”

Mạnh Thanh Hoan có chút ngạc nhiên, nàng không nghĩ tới Trường Lan sẽ nói với nàng những lời này.

“Cảm ơn ngươi, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, ta cũng đều tận lực cố gắng, ở bên cạnh hắn.” Đây là câu trả lời tốt nhất mà Mạnh Thanh Hoan có thể đưa ra.

Trường Lan gật đầu, cũng không nói thêm, xoay người biến mất trong màn đêm trong veo ánh nguyệt. Mạnh Thanh Hoan đóng cửa phòng lại, nàng nhìn chằm chằm khay táo tàu, hình ảnh Dạ Quân Ly vì nàng đi hái táo tàu hiện lên trong đầu.

Rõ ràng yêu nghiệt có thể tự thân đưa tới cho nàng, lại để Trường Lan làm thay, sợ là muốn dụng tâm dùng chút kế vặt rồi? Cho nên Trường Lan mới có thể nói với nàng những lời phiền toái kia!

Bất luận trước đây Trường Lan có ý gì với nàng hay không, chỉ với phương thức này của Dạ Quân Ly, cho dù Trường Lan có chút tình cảm nào cũng bị bóp chết từ trong trứng nước.

Bởi vì, Dạ Quân Ly tín nhiệm hắn!

Mạnh Thanh Hoan suy nghĩ lung tung, lắc đầu cười khẽ. Thầm nghĩ nhất định là Dạ Quân Ly đa tâm, bởi vì dưới góc nhìn của nàng, Trường Lan là quân tử dịu dàng hiếm thấy trên thế gian.

Nàng xua đi ý niệm lung tung trong đáy lòng, nhặt một quả táo tàu nhấm nháp, trong lòng tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào.

Ngày kế tiếp, Trường Lan không dẫn nàng đến Thiên Huyền Quan, mà ngược lại dẫn nàng đi tới chùa Linh Thánh ở ngoại ô phía nam, ngôi chùa này có chút tiêu điều, bên trong chùa chỉ có một vài tăng ni.

Sau khi đi vào phòng trong hậu viện, Mạnh Thanh Hoan gặp Lưu Cảnh, hắn mặc một bộ tăng phục thông thường, có vết máu ẩn ẩn sau lưng, sắc mặt không tốt chút nào.

Thấy Mạnh Thanh Hoan, Lưu Cảnh vội vàng đứng lên: “Cô nương, người đã đến rồi.”

“Lưu Cảnh, ngươi làm sao vậy?”Mạnh Thanh Hoan nhất thời không thể ngờ được.

Ấn đường Trường Lan chau khẽ, thở dài:

“Thích khách truy sát các người, có một tên chạy thoát. Việc Vương gia cải trang thành Lưu Cảnh rất có khả năng bị phát giác, mà lúc ấy việc Lưu Cảnh vì cứu ngươi mà bị thương cũng có khả năng bị truyền ra, và để ngừa vạn nhất, không để người khác nghi ngờ, Lưu Cảnh chỉ có thể giả bộ bị thương, giống như bị trúng độc.”

Mạnh Thanh Hoan rùng mình một cái, người cứu nàng là Dạ Quân Ly chứ không phải Lưu Cảnh, nhưng vì không để người khác nghi ngờ, Lưu Cảnh lại phải chịu sự thống khổ này.

Rốt cuộc kẻ địch mà bọn họ phải đối đầu đáng sợ đến chừng nào, mới có thể khiến bọn họ cẩn trọng từng li từng tí như thế.

“Lưu Cảnh, ngươi…” Mạnh Thanh Hoan có phần cảm kích, Dạ Quân Ly chịu thống khổ, nhưng lúc này Lưu Cảnh cũng phải chịu khổ không kém, chung quy cũng bởi vì nàng, nàng cảm thấy tự trách, nếu bản thân có bản lĩnh tự vệ, thì không phiền người khác bảo hộ.

“Cô nương yên tâm, y thuật của Trường Lan có thể ngụy tạo, vết thương sau lưng ta nhìn rất thảm, nhưng kỳ thật chỉ là vết thương ngoài da, bệnh trạng trên mặt cũng là kiệt tác của Trường Lan, tại hạ căn bản không chịu khổ gì.” Hắn vỗ vỗ ngực, trên mặt tươi cười ấm áp như ánh dương.

Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Trường Lan.

Trường Lan gật đầu, khóe môi hơi nâng nói: “Ngươi cho rằng danh xưng y tiên của ta là hữu danh vô thực sao?”

Mạnh Thanh Hoan cười khúc khích, tâm tình ưu thương khôi phục rất nhiều. Lại đúng lúc này, giọng nói già nua tang thương của một tăng ni trong chùa vang lên phía ngoài cửa phòng: “A di đà phật, rất nhiều quý nhân ở bên ngoài chùa, nói là tới tìm các vị.”

-----------------------

Edit: Chikahiro

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.