Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dâng Hương Ước Nguyện

Phiên bản Dịch · 1070 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Lâu Vũ Thần nhíu mày, ánh mắt thâm trầm mang theo ý cười nhàn nhạt: "Vương Gia không biết sao? Bổn tướng cho rằng Lưu Cảnh đã bẩm báo qua với người rồi mới phải."

Dạ Quân Ly híp mắt, cả người tỏa ra một tia sat khí vô hình nhưng nó nhanh chóng bị hắn che đậy đi.

"Không cần Lưu Cảnh bẩm báo, hay là hôm nay Lâu tướng nói cho ta nghe một chút thì sao?" Dạ Quân Ly quăng cho Lâu Vũ Thần một câu nhẹ nhàng, tầm mắt hai người chạm vào nhau, trong nháy mắt giống như có tia lửa bắn ra ngoài, bầu không khí lạnh lẽo như muốn đóng băng.

Lúc này, Dạ Mạch Hàn vẫn luôn im lặng đột nhiên che miệng ho vài tiếng, tiếng ho khan này đúng là đã thành công trong việc hóa giải bầu không khí quỷ dị kia.

"Kính vương, cơ thể người vốn không khỏe, sao lại không ở quý phủ nghỉ ngơi?" Mạnh Thanh Hoan đi tới, vỗ nhẹ lưng hắn, giúp hắn lấy lại hô hấp bình thường.

Khóe môi nhợt nhạt của Dạ Mạch Hàn hơi cong lên, giọng nói thanh nhã nhẹ nhàng: "Nghe nói Linh Thánh tự này rất linh, do đó ta đến đây muốn dâng hương cầu nguyện."

Hắn dùng dáng vẻ thanh nhã thoát tục nói ra một cái lý do chẳng có chút gì liên quan đến Mạnh Thanh Hoan, nghe cứ như hoàn toàn chỉ là trùng hợp.

Cũng chính bởi lý do này, thật khiến cho người ta cảm thấy Kính Vương là một người không màng danh lợi, dường như tất cả mọi chuyện trên thế gian đều không quan hệ gì tới hắn.

Mạnh Thanh Hoan cười khúc khích, che miệng nói: "Ta luôn cho rằng chỉ có những khuê các tiểu hay là các phu nhân trong phủ trạch mới tin những thứ này, không ngờ Kính Vương cũng là một người kính thần sợ Phật."

Dạ Mạch Hàn cười khổ một tiếng, ra chiều bất đắc dĩ: "Vận mệnh có thể do chính mình nắm giữ thì sao phải cầu Phật chứ? Ta cũng chỉ vì cùng đường mạt lộ mà thôi, khiến cho cô nương chê cười rồi."

Mạnh Thanh Hoan nghe hết lời của hắn thì hơi sững sờ, ẩn ý trong lời nói có nội dung khá tương tự với những vì Linh Hư nói với nàng, không biết đây chỉ là trùng hợp, hay là Dạ Mạch Hàn đang muốn nhắc nhở nàng điều gì?

Nàng nhanh chóng thu hồi tâm tư, gật đầu cười, quay về mọi người nói: "Nếu đã đến đây rồi, chi bằng chúng ta cùng nhau thắp nén hương cầu nguyện đi."

Ánh nhìn của Dạ Quân Ly sâu xa, dĩ nhiên là đồng ý với nàng: "Cũng được." Nói rồi hắn thẳng bước tiến vào điện thờ.

Dạ Mạch Hàn theo sát bước vào, Mạnh Thanh Hoan nối đuôi, nàng thấy Lâu Vũ Thần vẫn đứng yên tại chỗ, đột nhiên quay đầu liếc mắt nhìn hắn, khách khí hỏi: "Lâu tướng không đi cùng sao?"

Ánh mắt Lâu Vũ Thần thâm trầm kín kẽ, nói: "Việc ta cầu xin đã toại nguyện rồi, không cần tiếp tục cầu nữa."

Mạnh Thanh Hoan nâng mí mắt lên: "Ra vậy." Nói rồi, nàng xoay người chuẩn bị tiến vào đại điện, đột nhiên nghe Lâu Vũ Thần hỏi nàng: "Muội không muốn biết ta cầu xin chuyện gì sao?"

Mạnh Thanh Hoan quay đầu lại, ánh mắt tỏ vẻ không hiểu nhìn hắn, không biết cái tên Lâu Hồ Ly này cuối cùng là đang muốn chơi trò gì?

Không đợi nàng hỏi dò, Lâu Vũ Thần đã nói: "Ta cầu xin Bồ Tát trả lại những ký thất lạc cho muội, quả nhiên là Bồ Tát hiển linh." Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, lặp lại câu hỏi: "Tiểu Diệp nhi, nếu muội đã nhớ lại, tại sao lại làm như không quen biết ta?"

Mạnh Thanh Hoan nghe những lời này, tâm trí nhất thời hoảng hốt, chuyện nàng tìm được ký ức sao Lâu Vũ Thần có thể biết được? Việc này chỉ có Dạ Quân Ly và Trường Lan biết mà thôi, cuối cùng thì tại sao Lâu Vũ Thần lại biết?

Nghĩ đến sự gian xảo của Lâu Vũ Thần, Mạnh Thanh Hoan nhanh chóng khôi phục tâm trí, nàng cười vẻ vô tội: "Ta nghĩ là Lâu tướng hiểu lầm gì rồi, trí nhớ của ta chưa tìm lại được." Nàng khẽ xoa cằm, quay người tiến vào đại điện không cho Lâu Vũ Thần bất kỳ cơ hội nói chuyện nào nữa.

Sau khi tiến vào trong, Mạnh Thanh Hoan thấy Dạ Quân Ly đang quỳ gối trên đệm hương bồ, hai tay chắp lại với nhau, vẻ thành kính.

Nàng dùng ánh mắt đánh giá hắn vài lần, rồi quỳ xuống trên đệm hương bồ bên cạnh hắn. Tâm tình không thể an tĩnh, mãi đến khi bên tai truyền đến âm thanh trầm thấp, có chút thô bạo của Dạ Quân Ly: "Nhắm mắt lại, hãy thành kính cầu nguyện."

Mạnh Thanh Hoan dường như thích sự đầu độc này, nàng ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, nghe được giọng nói của Dạ Quân Ly, lòng nàng lập tức an tĩnh, nàng chắp tay trước ngực im lặng cầu khẩn trong lòng, chưa bao giờ thành kính như lúc này.

Sau khi cầu nguyện xong, ba người lần lượt lên thắp hương. Từ đầu đến đuôi, Dạ Quân Ly đều duy trì một vẻ mặt lạnh lùng, không nói câu gì với nàng, thậm chí ngay cả những gì Lâu Vũ Thần vừa nói, hắn cũng không hỏi dò, không hề có bất kỳ biểu hiện gì.

Cho đến khi mọi người ra khỏi Linh Thánh tự, Mạnh Thanh Hoan có chút buồn bực, uất ức, nàng đang chuẩn bị lên xe thì không ngờ phía sau truyền đến giọng nói có chút giận dỗi của Dạ Quân Ly: "Mạnh Thanh Hoan, tốt nhất là nàng hãy cẩn thận ngẫm nghĩ cho kỹ, nên giải thích với ta thế nào đi."

Mạnh Thanh Hoan kinh ngạc, vội vàng quay đầu lại thì đã thấy tên yêu nghiệt kia đã đi xa từ lâu.

-----------------------

Edit: Chikahiro

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.