Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ghen Tuông

Phiên bản Dịch · 884 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Mạnh Thanh Hoan nuốt một ngụm nước bọt, bên tai phiếm đỏ một mảng, nàng hơi cúi đầu, tránh đi nhân ảnh quyến rũ mê người, che dấu quẫn bách của bản thân.

Nhưng lại nàng lại không hay biết hết thảy những biểu hiện của nàng đều đã bị Dạ Quân Ly thu vào trong mắt, hắn không hề biến sắc, giả bộ như không biết, tiếp tục nói chuyện với Trường Lan.

“Ta biết rồi, ta sẽ tự đi làm.” Trường Lan nhìn thấu tâm tư của Dạ Quân Ly, do đó không cần Dạ Quân Ly không lên tiếng, hắn cũng đoán được.

Dạ Quân Ly cười nhẹ, khóe môi vẫn phong tư vô song như cũ, mị hoặc yêu dã.

“Phiền Mạnh cô nương xức thuốc trị thương này lên vết thương của ngài ấy, mặc dù trước mắt ngài ấy “Không giống người thường”, miệng vết thương không cần xử lý cũng sẽ khép miệng trong thời gian ngắn, nhưng thuốc này của ta có công dụng không lưu lại bất kỳ dấu vết gì.” Trường Lan đặt một bình sứ nhỏ trên bàn, liếc mắt nhìn Mạnh Thanh Hoan mang theo ý cười thanh nhã.

Mạnh Thanh Hoan gật đầu.

Trường Lan sờ bát thuốc trên bàn thử độ ấm, thấy nhiệt độ thích hợp liền thuận tay bưng lên đưa cho Mạnh Thanh Hoan: “Ngươi bị chấn kinh, hơn nữa tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, tâm sự quá nặng, uống chén thuốc này đi.”

Mạnh Thanh Hoan nhíu mày, bưng chén thuốc lên với vẻ cực kỳ bị ép buộc, nàng giương mắt liếc nhìn Trường Lan, thấy hắn không có ý định rời đi, nàng biết bản thân không trốn được, đành nhắm mắt cắn răng một hơi nuốt hết chén thuốc.

Kỳ lạ là thuốc lại không đắng, còn mang theo vị chua ngọt thanh thanh.

Khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm của nàng dãn ra, nhìn Trường Lan khó hiểu.

Trường Lan thấy nàng ngoan ngoãn uống thuốc, khẽ mỉm cười, thở dài: “Biết ngươi không chịu được đắng, cho nên cố ý bỏ thêm ít táo tàu vào trong thuốc. Loại táo tàu này của Linh Hư có tác dụng tăng cường sức khỏe, cũng là món yêu thích hằng ngày của hắn, thừa dịp hắn bế quan, các ngươi có thể hái một ít nếm thử lúc rảnh rỗi.”

Hắn tùy ý nói, tiếp lấy chén thuốc Mạnh Thanh Hoan đã uống hết xoay người ra khỏi phòng.

Mạnh Thanh Hoan nhìn bóng dáng Trường Lan rời đi, đột nhiên đáy lòng có một mảnh ấm áp lan tỏa. Trong những người nàng gặp, Trường Lan giống như huynh trưởng, Dạ Mạch Hàn giống bằng hữu, còn cả Lâu Vũ Thần…

Nghĩ đến quá khứ của Mạnh Cửu Nhi và Lâu Vũ Thần, nàng có chút khó chịu không thể khống chế. Bởi nàng thật sự cảm thấy khó tin, một người là Cửu tiểu thư con thiếp thất không được sủng ái, còn người kia lại là một tướng quốc cao cao tại thượng.

Quan hệ giữa bọn họ, không nói rõ được. Mạnh Thanh Hoan không biết tâm tư của Lâu Vũ Thần, nhưng lại hiểu Mạnh Cửu Nhi.

Mạnh Cửu Nhi thích Lâu Vũ Thần, cái loại yêu thích khắc sâu này, nàng có thể cảm nhận được.

“Thật hiếm thấy, Trường Lan cũng có lúc quan tâm người khác như vậy.” Dạ Quân Ly nói, có chút châm trọc, hắn nheo mắt nhìn chằm chằm Mạnh Thanh Hoan đang thất thần, trái tim an tĩnh đột nhiên buồn bực khó chịu.

Trường Lan là bằng hữu của hắn, hắn không nên cả nghĩ. Quan tâm Mạnh Thanh Hoan như vậy cũng là do y đức.

Nhưng Dạ Quân Ly lại cảm thấy bất an, bởi vì tâm tư mơ hồ của Mạnh Thanh Hoan, cũng bởi hắn không biết ký ức trước kia của nàng.

Hắn khẩn thiết muốn tiến gần đến nàng đến mức muốn chạm đến tâm tư nàng, muốn tuyên bố với thiên hạ nàng là của hắn. Hắn muốn vĩnh viễn khóa nàng bên người, đời này hắn chưa từng điên cuồng với nữ nhân nào như vậy.

Nữ nhân này, quả thực chính là kiếp nạn của hắn.

Mạnh Thanh Hoan nghe thấy ý cười lạnh của Dạ Quân Ly, chẳng qua là khi qua tai nàng lại mang theo ý tứ bất đồng, chua loét, có chút giống số thuốc nàng vừa uống.

Yêu nghiệt này, chẳng lẽ đang ghen sao?

Mạnh Thanh Hoan che giấu ý cười, giả vờ ngốc nghếch, nàng bước qua lấy bình thuốc trên bàn, tỏ vẻ nghiêm túc: “Dạ Quân Ly, ta giúp ngươi bôi thuốc.” Nàng nửa ngồi nửa quỳ trên giường, cởi áo ngoài của hắn, đang lúc tay sắp chạm vào quần áo hắn, lại dừng một chút.

Một thân y phục có phần lộn xộn, lộ ra mảng lớn da thịt, quả thực khiến người ta phun trào huyết mạch.

Mạnh Thanh Hoan mạnh mẽ dằn lại dục vọng đẩy ngã yêu nghiệt này, tay nhỏ run rẩy đưa đến, nhưng bởi vì khẩn trương nên tay nàng dừng trên ngực hắn.

-----------------------

Edit: Chikahiro

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.