Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình Nồng Ý Mật

Phiên bản Dịch · 945 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Rõ ràng là cảm giác lạnh lẽo, nhưng Mạnh Thanh Hoan lại cảm thấy nóng bỏng như bị phỏng, nàng đang định thu tay về, đột nhiên bên hông bị đè nặng, trời đất quay cuồng nàng liền bị Dạ Quân Ly đè ở dưới thân, phả xuống mặt nàng luồng hô hấp nặng nề, cùng với giọng nói khàn khàn êm ái của Dạ Quân Ly.

“Mạnh Thanh Hoan, ta thật thích ở phía trên nàng, nàng nói ta nên làm gì bây giờ?” Sâu trong đáy mắt Dạ Quân Ly là một mảnh xuân tình nhộn nhạo, da thịt bọn họ thân cận, hơi thở hòa quyện vào nhau.

Tuy Dạ Quân Ly không làm gì, nhưng trong lòng Mạnh Thanh Hoan Hoan vẫn không an phận hoảng loạn. Nàng chớp chớp mắt, đầu óc trống rỗng, bên tai chỉ có tiếng nói mê hoặc của Dạ Quân Ly.

“Ta bây giờ lại bắt đầu ghen tị với Trường Lan, hắn là bằng hữu của ta, ta nên tin tưởng hắn.” Dạ Quân Ly cười tự giễu, thần sắc có chút bi thương: “Kỳ thật, là ta không có niềm tin với chính mình, nàng ở gần ta như vậy, nhưng lại xa cách đến thế.”

Đôi mắt Mạnh Thanh Hoan ngấn nước nhìn Dạ Quân Ly gần ngay trước mặt, hắn là Vương gia quyết đoán sát phạt, thành thục bất kể vấn đề gì, thế mà giờ phút này, cũng chỉ là một nam nhân bình thường trước mặt nàng, có thất tình lục dục, một nam nhân biết sợ hãi, biết lo lắng.

Đáy lòng nàng đau đớn khó chịu, nước mắt không tự chủ rơi xuống, lại chọc Dạ Quân Ly càng thêm đau lòng.

“Đừng khóc, ta sẽ không bức ép nàng, ta đã nói ta sẽ chờ nàng, chờ tới ngày nàng mở cánh cửa trong lòng nàng hướng về ta.” Dạ Quân Ly khẽ lau đi nước mắt trên khóe mắt nàng, động tác cực kỳ dịu dàng.

Thình lình Mạnh Thanh Hoan ôm cổ hắn, hơi ngẩng đầu đem môi thơm dâng lên. Dạ Quân Ly ngẩn người, hắn yên lặng cảm thụ độ ấm say lòng người trên môi, ẩn dật ý cười nơi khóe mắt, hắn vội vàng đảo khách thành chủ đóng chiếm môi nàng.

Nụ hôn kéo dài triền miên, dường như muốn hòa tan vạn vật trên thế gian, cho đến khi hơi thở của Mạnh Thanh Hoan cạn kiệt, Dạ Quân Ly mới buông tha cho nàng.

“Dạ Quân Ly, người có thể khiến ta cam tâm tình nguyện chủ động hôn trên đời này, chàng là người duy nhất cũng là người cuối cùng. Trước kia là do ta lo được lo mất, không dám dây dưa với chàng, nhưng hiện tại đã khác. Ta muốn nắm giữ vận mệnh của chính mình trong tay, ai cũng không thể quyết định thay ta.”

Đã có người cải mệnh nàng, vậy nàng phải nắm chặt vận mệnh trong tay. Chỉ cần nàng kiên định tin tưởng, khẳng định sẽ đạt được thứ mình muốn.

Mà thứ duy nhất giờ phút này nàng muốn làm, chính là một lần yêu đương không hề cố kỵ, bởi vì nàng không muốn lừa gạt bản thân mình.

“Có những lời này của nàng, ta cảm thấy thực mỹ mãn.” Đôi mắt mê hoặc chúng sinh của Dạ Quân Ly giương lên, ngón tay thon dài của hắn nhẹ vỗ về gương mặt Mạnh Thanh Hoan.

Mạnh Thanh Hoan nâng tay phủ lên tay hắn, hướng hắn cười tà mị, tâm trí Dạ Quân Ly nhộn nhạo, hắn đột nhiên ngồi dậy cau mày, lấy Thông linh ngọc từ trên người ra nói: “Nàng vẫn nên khôi phục nhịp tim cho ta đi.”

“Vì sao? Không phải đã nói khôi phục lại nhịp tim sẽ khiến vết thương chậm lành ư?” Mạnh Thanh Hoan khó hiểu hỏi.

Dạ Quân Ly nắm chặt khối ngọc Thông linh, đột nhiên giương lên ý cười xấu xa, bộ dáng tà mị quyến rũ nhìn nàng: “Nàng thật sự muốn biết?”

Mạnh Thanh Hoan thật thà gật đầu, Dạ Quân Ly ghé sát bên tai nàng, nói nhỏ, lại thấy sắc mặt Mạnh Thanh Hoan biến đổi, vành tai lập tức đỏ bừng một mảng.

Nàng cắn răng, nổi giận đẩy Dạ Quân Ly ra, mắng: “Dạ Quân Ly, về sau chàng cũng đừng mơ tưởng ta giúp chàng khôi phục nhịp tim.”

“Tiểu Cửu, nàng thực sự bỏ được sao?” Bộ dạng Dạ Quân Ly đau lòng ủy khuất.

Mạnh Thanh Hoan có chút buồn nôn, nàng hung hăng đá chân vào chân Dạ Quân Ly oán hận: “Dạ Quân Ly, chàng đúng là yêu nghiệt.”

Dạ Quân Ly lại lấn người đến, đem nàng ôm vào trong ngực cười trầm: “Ân, ta là yêu nghiệt, nàng là yêu tinh, chúng ta đúng là trời sinh một cặp!”

“Chàng không biết xấu hổ.” Mạnh Thanh Hoan oán giận mắng hắn một câu.

“Ừ. Ta chỉ cần nàng là đủ, những thứ khác đều không sao cả.” Dạ Quân Ly tiếp lời nàng, nói đường hoàng, lý lẽ chính đáng.

Mạnh Thanh Hoan đầu hàng, quả nhiên nàng đấu không lại yêu nghiệt mà!

Nhưng ngọt ngào nơi đáy lòng nói cho nàng biết, lựa chọn của nàng là chính xác, từ nay về sau nàng tuyệt đối sẽ không lo trước lo sau, nàng muốn buông thả mọi thứ, can đảm yêu đương, làm việc nàng thích theo trái tim mình, nắm giữ vận mệnh của chính mình!

-----------------------

Edit: Chikahiro

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.