Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tử khí phát uy lần nữa

Phiên bản Dịch · 1060 chữ

Nhìn thấy Trần Cảnh Vận sắp nhét Tiểu Tụ Linh Bội vào túi trữ vật.

Trần Huyền Mặc khẽ động tâm niệm, rung nhẹ Huyền Mặc linh kiếm, một luồng kiếm ý nhỏ bé bắn ra, đâm vào huyệt đạo của hắn.

Trần Cảnh Vận chỉ cảm thấy nửa người tê dại, Tiểu Tụ Linh Bội trong tay lập tức tuột ra, "bịch" một tiếng, rơi mạnh xuống mặt đất bằng đá lưu ly.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Trần Cảnh Vận không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng cúi người nhặt nó lên.

Nhưng khi nhìn kỹ, hắn mới phát hiện ra Tiểu Tụ Linh Bội vốn vẫn hoàn hảo thì giờ lại bị nứt một góc, có một vết nứt chạy thẳng đến giữa.

Loại pháp khí ngọc bội cỡ nhỏ này thường chú trọng vào việc đúc nguyên khối, Dương Lục văn trên đó cũng phải khắc một lần mà thành, một khi bị hư hỏng, rất có khả năng sẽ làm hỏng hiệu quả, muốn sửa chữa cũng khó.

Trần Cảnh Vận lập tức mặt mũi tràn đầy đau lòng

Món này vừa đổi được bằng mười viên linh thạch đấy, kết quả chỉ vì mình bất cẩn mà rơi thành bộ dạng này.

Tô Nguyên Bạch cũng hơi sững sờ.

Mặc dù Bách Bảo Các luôn có quy tắc vật không trao tay, chính là để tránh trường hợp trong quá trình trao đổi làm hỏng bảo vật, hai bên không nói rõ ràng.

Không phải tất cả pháp khí bảo vật ở tu tiên giới đều chắc chắn đến mức có thể tùy tiện quẳng, tùy tiện đập.

Nhưng tình huống thực sự làm hỏng đồ vật ngay tại chỗ cũng rất hiếm gặp.

Kinh nghiệm sống hơn một trăm ba mươi năm của Tô Nguyên Bạch, cũng chỉ gặp qua hai ba lần mà thôi.

Cảnh Vận tiểu tử, không giống hài tử hấp tấp vội vàng mà, sao lại bất cẩn làm rơi ngọc bội như vậy?

Xem ra, mười viên linh thạch phải bị mất trắng rồi.

Thật đáng tiếc cho món bảo vật nhỏ chất lượng tốt này mà.

"Để ta xem còn có thể sửa được không." Vương Thiên Thiên tiến lên một bước cầm lấy ngọc bội.

Biểu cảm của nàng trông còn đau lòng hơn cả Trần Cảnh Vận. Đây là mười viên linh thạch đấy, tuyệt đối đừng để bị đạp hỏng chứ.

Nhưng nàng chỉ liếc nhìn một lượt, liền không nhịn được mà bắt đầu thở dài: "Xong rồi xong rồi, rơi nặng quá……A? Chờ đã!?"

Sắc mặt của Vương Thiên Thiên đột nhiên trở nên cổ quái, sau đó dùng móng tay khều vào khe hở

"Rắc rắc!"

Một mảng của miếng ngọc bội đột nhiên bị nứt xuống, lộ ra phần lõi màu trắng sữa bên trong.

Vương Thiên Thiên sắc mặt vui mừng, vội vàng tiếp tục cạy, chớp nhoáng đã gỡ bỏ hoàn toàn lớp ngọc bên ngoài.

Một khối ngọc bích hình chữ nhật lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.

Nó tỏa ra ánh sáng trắng sữa, trên thân còn được khắc âm những lục văn phức tạp.

Cảnh tượng này khiến mọi người đều có chút kinh ngạc, trợn tròn mắt không nói nên lời.

Vương Thiên Thiên ánh mắt kinh dị, cảm thán không thôi: "Không ngờ trong chiếc Tiểu Tụ Linh Bội này lại ẩn chứa một viên ngọc giản!"

Ngọc giản.

Ngọc giản là vật phẩm vô cùng phổ biến trong tu tiên giới, thậm chí còn phổ biến hơn cả túi trữ vật. Túi trữ vật dùng để cất giữ vật phẩm, còn ngọc giản dùng để lưu trữ thông tin.

Nhiều công pháp tu hành, thuật quyết, phối phương quý giá,... vì liên quan đến những lý thuyết huyền ảo hoặc cảm ngộ tinh tế, rất khó diễn tả rõ ràng bằng ngôn ngữ và chữ viết, nên thường được lưu trữ trong ngọc giản, sử dụng thần thức để xem rất tiện lợi.

“Quả nhiên là vậy.” Trần Huyền Mặc ở trạng thái anh linh mỉm cười hài lòng.

Hắn đã nói mà, cho dù hiệu ứng của ấn ký tử sắc do tử khí ngưng tụ có biến động, cũng nhất định sẽ có một phạm vi. Giá trị của Tiểu Tụ Linh Bội rõ ràng không xứng với một tia tử khí, quả nhiên là có ẩn ý bên trong.

Có điều, theo suy đoán của Trần Huyền Mặc về tác dụng của ấn ký tử sắc, cho dù Trần Huyền Mặc không ra tay thì Trần Cảnh Vận hơn phân nửa cũng sẽ bởi vì một loại ngoài ý muốn nào đó mà phát hiện mai ngọc giản này.

Chỉ là không biết phải mất bao lâu thôi.

“Kỹ thuật cất giấu tinh vi thật, ngay cả lão phu cũng bị đánh lừa.” Tô Nguyên Bạch cũng được sáng mắt một lần, tò mò vô cùng, “Ngọc giản được cất giấu cẩn thận như vậy, chắc chắn không phải do Triệu Quân Phi làm. Cho lão phu xem thử, bên trong có gì hay ho không.”

Trần Cảnh Vận vừa định ngoan ngoãn đưa ngọc giản lên thì Vương Thiên Thiên đã bước lên một bước, đột nhiên che chắn hắn lại: “Thứ quý giá nhất trong ngọc giản chính là thông tin, lỡ như là một số bí phương độc môn thì sao? Công tử sao có thể tùy tiện đưa cho người khác xem?”

Trần Cảnh Vận nghĩ cũng có lý, nên rụt tay lại.

Tô Nguyên Bạch suýt chút nữa nghẹn một hơi, trừng mắt nói: “Cái gì mà người khác? Cái Tiểu Tụ Linh Bội đó còn là do ta cố ý bán rẻ cho Cảnh Vận tiểu tử, nếu không thì nó lấy đâu ra cơ hội để có được ngọc giản này?”

May mà hắn rất quen thuộc với tiểu nha đầu tên Vương Thiên Thiên này, biết tiểu nha đầu mở một cửa hàng sửa chữa pháp khí ở phường thị, tư chất cùng thiên phú cũng không tệ, niệm tình cùng là xuất thân tán tu nên lúc đến Bách Bảo các mua vật liệu còn thường xuyên cho nàng chiết khấu.

Ai ngờ được, nha đầu này ra tay lại đâm một cú sau lưng đủ đau.

Bạn đang đọc Thỉnh Lão Tổ Tông Hiển Linh (Bản Dịch) của Ngạo Vô Thường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.