Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tự dời đá đập chân mình

Phiên bản Dịch · 1190 chữ

“Tô tiền bối đã nói là ‘bán’ rồi!” Vương Thiên Thiên được lý không tha người, “Dù giá cao hay giá thấp, hiện tại đã là tiền trao cháo múc, lão tiền bối không phải muốn đổi ý đó chứ?”

Tô Nguyên Bạch trợn trắng mắt: “Được rồi được rồi, ta không xem nữa là được chứ gì? Cảnh Vận tiểu tử, tự mình xem đi, xem xong rồi nói cho lão già này biết đây là thứ gì.”

Trần Cảnh Vận gật đầu, vừa chuẩn bị dùng thần thức thẩm thấu vào ngọc giản, Vương Thiên Thiên lại một tay kéo hắn lại, bắt đầu lải nhải: “Cảnh Vận đại thiếu gia, ngươi chớ có quá mức ngay thẳng, người khác bảo gì làm nấy.”

“Một số phối phương, công pháp xuất sắc, thậm chí có thể trở thành át chủ bài của một gia tộc, ai lại khi không mà tiết lộ cho người ngoài?”

“Phải xem về nhà rồi xem, tránh bị người khác dòm ngó, tăng thêm biến số.”

“Tiểu nha đầu, ngươi!”

Tô Nguyên Bạch tức đến mức dựng râu trừng mắt.

Khá lắm, hắn thầm mắng, Vương Thiên Thiên này một câu cũng không gọi tên hắn, nhưng câu nào cũng đâm vào tim đen hắn.

Tiểu nha đầu, sau này ngươi đến Bách Bảo Các mua nguyên liệu, xem lão già này có giảm giá cho ngươi nữa không.

Bỏ qua chuyện Tô Nguyên Bạch tức giận, Trần Cảnh Vận lại thực sự nghe lọt tai những lời này.

Hắn cất ngọc giản, vẻ mặt nghiêm túc nhưng khiêm tốn cúi đầu chào Tô Nguyên Bạch: “Tô tiền bối, vãn bối còn có việc khác, xin cáo từ trước.”

Nói xong, hắn và Vương Thiên Thiên cùng nhau quay người, nhanh chóng rời đi.

“…”

Tô Nguyên Bạch nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người, ánh mắt u u, đầy oán niệm vì lòng hiếu kỳ không được thỏa mãn.

Sau khi đám người đi.

Tô Ngọc Sơn tiến lên nói: “Gia gia, sắp tới là tranh chấp lợi ích giữa tam đại gia tộc, chúng ta là người làm công ăn lương, không phải nên giữ nguyên tắc trung lập sao?”

“Tại sao trong chuyện này ngài lại thiên vị Trần Cảnh Vận như vậy?”

Lúc này, sắc mặt Tô Nguyên Bạch đã trở lại bình thường, hắn khoanh tay cười nói: “Cảnh Vận tiểu tử này tuy còn non nớt, nhưng phong cách hành xử lại rất có phong phạm của lão tổ tông Trần Huyền Mặc. So về tiềm lực, hắn hơn xa tên nhị thế tổ ngông cuồng Triệu Quân Phi kia nhiều.”

“Hơn nữa, năm xưa gia gia của con lúc lâm nguy đã từng được đại ca Huyền Mặc giúp đỡ. Bây giờ Trần thị đang gặp lúc khó khăn, chúng ta ít nhiều cũng phải góp chút sức.”

“Ngọc Sơn à, ta thấy tên tiểu tử Cảnh Vận kia khí vận không tệ, hình như được khí vận che chở. Con có cơ hội thì nên kết thân với nó, hơn phân nửa sẽ không có hại gì.”

“Con hiểu rồi.” Tô Ngọc Sơn mặt nghiêm túc đáp lời.

Trong tu tiên giới, bốn đại yếu tố “Pháp, Tài, Lữ, Địa” tuy quan trọng, nhưng khí vận lúc ẩn lúc hiện khó nắm bắt đôi khi lại càng có thể quyết định vận mệnh của một tu sĩ hơn cả những thứ kia.

Có người xuất thân tuy thấp kém, nhưng chỉ cần khí vận đến thì pháp, tài, lữ, địa, tất nhiên đều sẽ tự nhiên mà đến.

Cho nên, ai cũng muốn kết bạn với người có vận khí tốt, biết đâu có thể dính chút ánh sáng.

Lại càng cố ý xa lánh những gia hỏa có vận rủi quấn thân, đề phòng bị liên lụy.

Mà lúc tổ tôn Tô gia hai người đang nói chuyện thì Trần Cảnh Vận và Vương Thiên Thiên đã ra khỏi Bách Bảo Các, nhẹ nhàng nhanh nhẹn trở về Cẩm Thái Lâu.

Vương Thiên Thiên suốt dọc đường đều cố kìm nén, mãi đến khi vào hậu viện Cẩm Thái Lâu, bước vào tiểu viện nơi Trần Cảnh Vận ở, nàng mới nhịn không được mà háo hức thúc giục: “Cảnh Vận công tử, chúng ta mau xem nội dung trong ngọc giản đi.”

Trần Cảnh Vận gật đầu, tay cầm ngọc giản tập trung ý thức, một đạo thần thức vô hình dung nhập vào trong ngọc giản.

Chẳng mấy chốc, thần thức của hắn liền thoát ra khỏi ngọc giản, khuôn mặt tuấn lãng lộ ra vẻ vui mừng hiếm thấy: “Lại là một phối phương luyện khí đặc thù, gọi là Tiểu Lôi Hỏa Đạn, đúng là nhặt được bảo bối rồi.”

Phối phương Tiểu Lôi Hỏa Đạn?

Vương Thiên Thiên ánh mắt cũng sáng lên: "Đây đúng là thứ tốt nha! Xa Sơn phường thị của chúng ta thỉnh thoảng có một số Tiểu Lôi Hỏa Đạn lưu truyền tới, nghe nói một viên uy lực bằng pháp thuật Viêm Bộc Thuật do tu sĩ Linh Tuyền cảnh hệ Hỏa thi triển toàn lực - rất nhiều tán tu hoặc tu sĩ cấp thấp đều muốn có một viên để làm át chủ bài bảo mệnh."

Phù lục còn cần linh khí thúc động, Tiểu Lôi Hỏa Đạn chỉ cần ném ra là được, trong lúc nguy cấp hiển nhiên tiện lợi hơn, thực dụng hơn, phạm vi áp dụng cũng rộng hơn.

"Chỉ tiếc là số lượng Tiểu Lôi Hỏa Đạn lưu truyền quá ít, thỉnh thoảng xuất hiện một hai viên sẽ cũng bị các gia tộc lớn thu gom, phân phát cho con cháu quan trọng của gia tộc."

Còn về câu nói cuối cùng của Vương Thiên Thiên, Trần Cảnh Vận vô cùng đồng ý, chỉ vì trong túi trữ vật của hắn cũng có một viên Tiểu Lôi Hỏa Đạn làm át chủ bài, lúc nguy cấp có thể ném ra để nổ người.

Vương Thiên Thiên tiếp tục hào hứng nói: "Công tử, đưa ngọc giản cho ta xem, để ta ước tính giá thành là bao nhiêu."

Trần Cảnh Vận nhìn nàng một cái, nhét ngọc giản vào trong lòng, bất động thanh sắc lui về phía sau một bước.

"Công tử đây là ý gì?" Vương Thiên Thiên vẻ mặt ngơ ngác, bộ dạng còn chưa hiểu rõ tình hình.

"Khụ khụ!" Trần Cảnh Vận ho khan hai tiếng, "Như lời Thiên Thiên cô nương đã nói, bất kỳ công pháp và phương thức nào cũng đều là át chủ bài và bí mật của một gia tộc, há có thể tùy tiện cho người ngoài xem?"

!!!

Vương Thiên Thiên trừng mắt không thể tin nổi.

Nàng đây là, tự dời đá đập chân mình à?!

Đã đến nước này rồi mà lòng hiếu kỳ lại không thể thỏa mãn, chẳng phải là khiến nàng cào gan cấu ruột, ngứa ngáy khó chịu sao!

Trong một thoáng chốc, nàng cuối cùng cũng hiểu được nỗi khổ của Tô Nguyên Bạch rồi.

Bạn đang đọc Thỉnh Lão Tổ Tông Hiển Linh (Bản Dịch) của Ngạo Vô Thường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.