Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Siêu thị phong ba.

Phiên bản Dịch · 1435 chữ

"Hào ca!"

Đám người kinh hãi kêu lên. Mấy tên nữ tử vội vã chạy tới đỡ nam tử dậy, còn mấy tên nam tử thì cầm ống thép tức giận nhìn chằm chằm Dương Bân.

" Thảo nê mã ! Ngươi dám đánh Hào ca ? Chán sống rồi hả ? "

" Sao ? Các ngươi muốn động thủ ? " Dương Bân cầm ống sắt nhuốm máu chỉ vào đám người lạnh lùng nói.

Một đám người lập tức bị khí thế của Dương Bân hù dọa, chần chừ không dám tiến lên.

Nam tử gọi là Hào ca chật vật đứng dậy hung dữ nhìn Dương Bân : " Dám đánh ta ? Con mẹ ngươi muốn chết ! Giết hắn cho ta ! "

Bất chợt ,

" Trần Hạo ?? " Một âm thanh vang lên.

Bên cạnh Hạo ca, một nử tử mặc váy dài màu lục, tướng mạo thanh thuần kinh ngạc nhìn Trần Hạo.

Nghe âm thanh này, Trần Hạo chợt cứng người. Đó chính là Lưu Thi Nhã !

" Ta còn tưởng là ai hóa ra là thái điểu bồ cũ của Thi Nhã... Sao hả ? Lần trước nhục nhã chưa đủ sao ? Còn muốn tìm phiền phức nữa sao hả ? " Hạo ca trào phúng nhìn Trần Hạo.

Tên nam tử này chính là Vương Duyệt Hào, kẻ khiến Lưu Thi Nhã bỏ rơi Trần Hạo.

" Trần Hạo ! Ngươi đi đi, chúng ta không thể nào đâu. " Lưu Thi Nhã lạnh lùng nói.

Trần Hạo cười khổ lẩm bẩm : " Ta đúng là ngu mà. Còn hy vọng ngươi sẽ hồi tâm chuyển ý.... "

" Sao vậy ? Vẫn còn vương vấn không quên Thi Nhã sao hả ? Loại điểu ti như ngươi không xứng với Thi Nhã đâu. " Vương Duyệt Hào đắc ý nói, tay vòng qua ôm lấy Lưu Thi Nhã.

" Mặc lại quần xì cũ của người ta mà đắc ý vậy sao ? " Dương Bân cười nhạt rồi vỗ vai Trần Hạo nói : " Đừng nghĩ tới nữ nhân đó nữa. Nàng đã không còn sạch sẽ nữa, nếu ngươi không thoải mái cứ đem công cụ gây án tịch thu. Ca ủng hộ ngươi. "

" Đúng ! Hạo tử, ta cũng ủng hộ ngươi ! " Hồ Văn Lượng hưng phấn gào lên.

" Được rồi, được rồi... đã là người qua đường.... không cần phải dính tới làm chi. " Trần Hạo lắc đầu nói : " Đi thôi, chúng ta đi kiếm đồ ăn. "

" A ???? " Dương Bân ngạc nhiên rồi lắc đầu thở dài : " Vậy thôi... "

Nhưng mà....

" Ha ha ha.. điểu ti vẫn cứ là điểu ti... chỉ biết sợ hãi mà thôi. Thức ăn ở đây....đám điểu ti các ngươi có thể đụng tới được sao ? " Vương Duyệt Hào quát lớn : " Đánh cho ta ! Đánh gãy chân tụi nó ! Mẹ nó , dám đánh ta ! Lão tử hôm nay muốn các ngươi đi vào nhưng nằm ra ! "

Một đám lâu la vốn đang do dự, nghe Vương Duyệt Hào quát lớn lập tức nghiến răng lao lên.

" Ai..... tự gây nghiệt ! Không thể sống ! "

Dương Bân khẽ lắc đầu, ống sắt tiện tay vung lên.

Bốp !

Tên lâu la xông lên đầu tiên lập tức bị đập gục xuống bất động.

Ống sắt lại tiếp tục quét ngang đập thẳng ngực hai tên khác.

Bành !

Phốc !

Hai tên phun máu văng ra.

Trần Hạo cùng Hồ Văn Lượng cũng lạnh lùng xuất thủ .

Ống thép vung lên , đập tới.

Bành ! Bốp ! Booongggg !

Á .... Phụt !

Éc .... Ứ..... Đừng.... Ớ...

Không lâu sau đó, hơn mười tên nam tử nằm xụi lơ trên mặt đất không ngừng rên rỉ.

Thấy vậy, đám còn lại vô cùng khiếp sợ nhìn ba người Dương Bân.

Cộp... cộp... cộp...

Trần Hạo chậm rãi đi tới gần Vương Duyệt Hào.

" Ngươi.... ngươi muốn gì ? Ta là công tử của tập đoàn Vương thị. Nếu ngươi dám làm loạn nhất định sẽ phải chết đó nha. " Vương Duyệt Hào run rẩy lùi lại.

" Đúng vậy Trần Hạo. Ngươi đừng manh động a . " Lưu Thi Nhã khẩn trương kêu lên.

" Ngươi rất lo cho hắn sao ? " Trần Hạo nhìn Lưu Thi Nhã hỏi.

" Ta.... hắn là bạn trai ta. Ngươi đừng tổn thương hắn ... "

" Ha ha ha... bạn trai ? Lời này nghe từ miệng của ngươi sao nó chói tai quá vậy ? Chẳng phải là ngươi theo hắn vì tiền sao ? Bây giờ là tận thế, tiền của hắn làm được mẹ gì ? Hiện tại hắn chỉ là một cái phế vật mà thôi ! " Trần Hạo lạnh lùng nhìn về phía Vương Duyệt Hào nói tiếp : " Vốn không muốn dính tới các ngươi nhưng mà sao ngươi lại cứ phải muốn chết vậy ? Nếu vậy chúng ta tính toán hết đi ! "

Trần Hạo nói đoạn liền không chút lưu tình tung cước đá mạnh vào giữa hai chân Vương Duyệt Hào.

Póc !

Ứ .... Hít.... Á á á á.....

Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong tai những người có mặt khiến cho ai nấy cũng phải rùng mình nhớ mãi không quên.

" Nhớ kỹ nha, kiếp sau thu liễm cái đồ chơi này lại một chút, đừng để nó làm loạn. " Trần Hạo nhẹ nhàng nói.

Vương Duyệt Hào lúc này đã không còn sức để trả lời Trần Hạo, miệng hắn há ra hớp không khí liên tục, giữa hai chân máu tràn ra nhiễm đỏ quần áo.

" Trần Hạo ..... Ngươi ... " Lưu Thi Nhã trừng to mắt lắp bắp.

" Sao ? Ngươi cũng muốn được như vậy ? " Trần Hạo lạnh lùng liếc mắt.

Lưu Thi Nhã lập tức bị hù tái mặt lùi lại.

Trần Hạo chợt cười nhẹ quay đầu bỏ đi.

Một đám người run rẩy nhìn Trần Hạo không ai dám nói câu nào.

" Tốt lắm Hạo tử ! " Dương Bân vỗ vai Trần Hạo nói.

" Đi thôi ! Kiếm đồ ăn ! " Trần Hạo phẩy tay nói.

" Ok ! "

Ba người đi một vòng lục soát, để lại đám người đang chìm trong kinh hãi cùng Vương Duyệt Hào đang không ngừng rên thảm thiết.

Đúng lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng ồn ào.

Vương Duyệt Hào gào lên thảm thiết đã khiến cho zombie nghe thấy.

" Nhanh ! Giữ chặt cửa ! " Một nữ nhân hét lên.

" Đầu tiên phải giữ chặt miệng của hắn đã ! " Một người khác la lên.

Lưu Thi Nhã giật mình vội dùng tay bịt miệng Vương Duyệt Hào lại. Ba nữ tử khác thì vội vã đẩy một kệ hàng tới chắn cửa.

Vương Duyệt Hào trừng to mắt phẫn nộ ú ớ : " Ta đã bị phế con mẹ nó rồi, ngươi còn không cho ta rên sao hả ? "

Nhưng mà tiếng đập cửa vang lên càng lúc càng kịch liệt khiến cho Vương Duyệt Hào vội câm miệng.

Thấy kệ hàng lắc lư muốn ngã, mấy tên nam tử bị thương nhẹ hơn gượng bò dậy, đem kệ hàng khác đẩy tới.

Ba người Dương Bân đi lục soát thức ăn tự nhiên cũng phát hiện ra tình hình không tốt nhưng cũng mặc kệ. Lúc này không quan tâm zombie hay ai sống chết, vơ vét thức ăn mới là chân ái !

Rất nhiều bánh hộp, nước khoáng, bánh mì.... đều được nhồi nhét đầy ba lô. Ra ngoài tìm tinh thể sẽ phải đi lung tung, không thể chờ trong siêu thị được, thức ăn phải càng nhiều càng tốt.

Dương Bân tiên tay cầm bình coca ực một hớp nói : " Ở ngoài bây giờ có không ít zombie. Lát nữa ra ngoài sẽ hơi phiền toái.... lúc nãy nên để hắn im miệng luôn... "

" Chỉ là đào góc tường thôi, không đến mức phải giết người a. " Trần Hạo cười khổ.

" Nên ác thì phải ác mới có thể sinh tồn được trong tận thế. Thôi vậy, chuyện này cũng không dễ gì thay đổi một sớm một chiều a. Từ từ vậy... " Dương Bân thở dài.

Bạn đang đọc Tận Thế - Ta Thật Không Phải Thổ Phỉ. ( Truyện Dịch ) của Tinh Mộng Thần Duyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tranphong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.