Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhị giai zombie.

Phiên bản Dịch · 1653 chữ

Ba người ăn uống no đủ rồi vác ba lô mà đi. Cách đó không xa, đám người trong siêu thị vội vàng lùi lại co cụm thành một đống run rẩy, thật sự rất sợ ba tên hung thần ác sát kia lên cơn lại đánh cho một trận thì khổ.

" Bân ca, bây giờ làm sao ra ngoài đây ? " Hồ Văn Lượng lên tiếng.

" Đi cửa sau coi thử có nhiều zombie không."

" Ok ! "

Ba người thương lượng xong lập tức quay đầu đi ra phía sau siêu thị. Mặc dù trong này có đủ thức ăn nước uống, điều kiện tương đối thoải mái nhưng cả ba người đều hiểu rằng thoải mái chỉ dành cho người chết mà thôi. Zombie đang liên tục trưởng thành, nếu thực lực không tăng lên thì đối mặt với nhân loại sẽ là diệt vong.

Đến cửa sau, Dương Bân bật Chân Thị Chi Nhãn dò xét. Bên ngoài cũng có zombie nhưng không nhiều, với thực lực của ba người thì xông ra không thành vấn đế. Dương Bân lập tức mở khóa đẩy cửa ra.

Két...

Tiếng cửa mở lập tức thu hút mấy con zombie gần đó gào thét xông tới.

Phốc !

Bụp !

Bành !

Ba người xuất thủ nhanh gọn không một động tác thừa.

" Đi nhanh ! Đám zombie kia nếu nghe tiếng động sẽ chạy tới lập tức. "

" Ừ ! "

Ba người vội vàng chạy đi, không biết vô tình hay cố ý mà cửa vẫn mở rộng......

Trong siêu thị,

Một đám người thở phào nhẹ nhõm. Dương Bân ở đây khiến cho áp lực của họ rất lớn, dù có gần hai mươi người nhưng vẫn không đủ để ba người kia đánh, đã vậy đám gia hỏa này ra tay thật là hung ác, đánh đến nỗi lúc này vẫn có không ít người nằm một đống không bò lên nổi. Vài người đứng ra giúp Vương Duyệt Hào băng bó sơ qua hạ thân, ở đây không phải quầy thuốc càng không phải bệnh viện nên cũng chỉ có thể băng bó tạm. Nhưng mà nhìn thoáng qua cái đồ chơi lủng lẳng kia bị đá máu thịt be bét, ai nấy đều run rẩy trong lòng, quá thảm rồi, một tên thái giám lại ra đời. Tình trạng này đừng nói là hiện tại tận thế, cho dù trước đây cũng không thể chữa trị nổi, tối đa cũng chỉ là gắn một cái đồ chơi lủng lẳng làm trang trí.

Chát !

Nhìn xuống hạ thân tàn phế, Vương Duyệt Hào hung hăng tát mạnh Lưu Thi Nhã. " Con điếm thối tha , đều tại ngươi ! "

" Ngươi.... " Lưu Thi Nhã bụm mặt trừng mắt không thể tin nhìn Vương Duyệt Hào.

Nàng không thể nghĩ ra nam nhân này lại đem chuyện đổ lên đầu mình.

Bốp !

Lại thêm một tát.

" Trừng cái gì hả ? Tiện nhân ! Nếu lão tử đã phế thì ngươi cũng đừng hòng tốt đẹp. "

Lúc này Vương Duyệt Hào triệt để bộc phát bản chất lưu manh đê hèn, mọi hình ảnh trước giờ đều rủ bỏ. Đệ đệ đã bị đá nát , giả vờ giả vịt soái ca làm gì nữa chứ.

Lưu Thi Nhã cúi đầu không dám nói gì, miệng vẫn đang rỉ máu. Lúc này nàng có chút hối hận, vậy mà lại vì một người như vậy đi bỏ rơi nam nhân toàn tâm toàn ý chiếu cố nàng suốt ba năm.

" Sớm muộn cũng sẽ có một ngày lão tử giết chết chúng ! " Vương Duyệt Hào phẫn nộ nói.

Rầm rầm.... Xoảng....

Bất chợt phía sau vang lên tiếng động.

Vương Duyệt Hào lập tức im miệng cho rằng ba người Dương Bân quay lại. Nhưng khi nhìn thấy hai thân ảnh xuất hiện thì một đám người ngay lập tức nhốn nháo.

" Zombie !!!!!!"

" Zombie ở đâu ra vậy ? "

" Khốn khiếp ! Là cửa sau ... cửa sau không đóng lại ! "

Zombie nhìn thấy đám người lập tức nhào tới.

Những người này cũng không đứng im chịu chết mà rút ra gậy sắt, côn thép chống trả. Nhưng mà..

Rầm rầm....

Tiếng động ngày càng mãnh liệt, zombie xuất hiện càng lúc càng nhiều...... một đám người bị thương chậm rãi bị bao phủ trong một đám thi thể.

......

Ba người Dương Bân lúc này đang đi tới căn tin. Họ muốn tìm đặc thù zombie mà phía bên căn tin kia thì zombie nhiều nhất, tới đó nhất định sẽ dễ tìm hơn. Trên đường đi, zombie không ngừng xuất hiện. Cho dù Dương Bân có Chân Thị Chi Nhãn đã né tránh hết mức nhưng zombie quá nhiều, chỗ nào cũng có, muốn tránh né hoàn toàn là không thể nào.

Cách không xa là căn tin, zombie tầng tầng lớp lớp vây quanh/

" Mẹ nó chứ.... ít nhất cũng mấy ngàn con a. " Hồ Văn Lượng nuốt nước miếng nói.

" Như vậy.... người ở trong lạng quạng bị vây chết chứ giỡn a. " Trần Hạo tròn xoe mắt nói.

" Coi bộ sau này phải tận lực tránh xa mấy nơi có nhiều người. " Dương Bân thấp giọng nói.

" Phải đó ! " Hai người gật đầu tán đồng.

Dương Bân dùng Chân Thị Chi Nhãn nhìn đám zombie một lúc, càng nhìn trên mặt hắn vẻ kinh ngạc càng tăng lên.

" Sao vậy Bân ca ? " Trần Hạo hỏi.

" Trong này có khoảng chừng trên trăm cái đặc thù zombie... " Dương Bân trầm giọng nói.

" Nhiều vậy sao ? " Trần Hạo mở to mắt kinh ngạc.

" Ừ, chính xác là vậy. Zombie đặc thù tự nhiên trở nên nhiều hơn." Dương Bân nói : " Với lại... trong đó lại có một cái rất đặc thù.. "

" Đặc thù nghĩa là gì chứ ? "

" Con zombie này ... tinh thể trong đầu nó to cỡ hạt đậu."

" Chẳng lẽ đặc thù zombie còn không giống nhau sao ? "

" Ta cũng là lần đầu tiên thấy... nếu ta đoán không sai thì đám zombie đặc thù trước kia chúng ta gặp có thể coi là nhất giai zombie, còn con ở đây thì là nhị giai. " Dương Bân trầm giọng.

" Nếu vậy thì không lẽ thực lực của nó sẽ mạnh hơn sao ? " Trần Hạo cùng Hồ Văn Lượng đồng thanh kêu lên.

" Chắc chắn là vậy ! " Dương Bân khẽ gật đầu, lòng chùng xuống. : " Xem ra đám zombie này sẽ không ngừng tiến hóa, phổ thông zombie sẽ từ từ biến thành nhất giai zombie, từ nhất giai sẽ tiến hóa lên nhị giai... Nếu nhân loại vẫn cứ trốn tránh thì sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt vong. " Dương Bân cau mày nói.

" Vậy.... chúng ta có nên đem chuyện này công bố ra không ? " Trần Hạo hỏi.

Dương Bân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói : " Đương nhiên là phải thông báo rồi, nếu không nhân loại nhất định phải diệt vong. Nhưng mà .... không phải đến đường cùng thì chúng ta cũng không cần phải công bố đâu, không thì sau này phiền phức sẽ không ngừng kéo tới. Mấy ngày nay quân đội chắc là cũng đang dọn dẹp zombie, dù sao thì họ sở hữu rất nhiều vũ khí mạnh mẽ, đối phó zombie vẫn không có khó khăn. Có thể là họ cũng đã phát hiện ra tinh thể rồi. Chúng ta cứ chờ coi sao, để cho chính thức công bố tin tức này vẫn tốt hơn. "

" Cũng đúng. Vậy giờ chúng ta đánh không ? "

" Đánh cọng lông chứ đánh. Đổi chỗ khác đi. Ở đây chơi không lại."

" Được thôi ! "

Ba người nhanh chóng rời khỏi.

...........

Trong căn tin,

" Sao lại là cháo ? Cái này làm sao no được ? Ta muốn ăn cơm ! "

" Đúng vậy ! Ngày nào cũng ăn cháo, muốn chúng ta đói chết sao hả ? "

Không ít người bắt đầu làm loạn.

" Ai không ăn thì đưa đây ta ăn. Kêu gào cái gì hả ? Có bản lĩnh thì tự đi ra ngoài mà tìm đồ ăn đi." Có người phản bác.

" Đúng ! Có cho các ngươi ăn là tốt rồi. Tình hình hiện tại như thế nào còn không thấy sao hả ? Còn đòi hỏi giống như trước đây sao chứ ? "

" Ngươi cho là bát cháo cứu mệnh hay sao hả ? Trường học nhất định là có đồ ăn, chỉ là họ không chịu lấy ra thôi. Không phản đối thì sao ăn no được chứ ? "

" Ở ngoài kia đều là zombie, có ăn thì cũng phải tiết kiệm chứ , ai mà biết cứu viện lúc nào mới đến chứ hả ? "

" Ngồi đó ăn cho đã , chờ tới khi cứu viện tới thì tất cả đều chết đói rồi. "

Đám người chia làm hai phe cãi nhau ỏm tỏi khiến hiệu trưởng cau mày. HIện tại chỉ mới là ngày thứ ba mà đã biến thành kiểu này, nếu thêm vài ngày nữa thì phải làm sao chứ. Có thể nói người hiệu trưởng này là một người rất có trách nhiệm, ít ra thì tận thế buông xuống hắn vẫn nghĩ đến chuyện làm sao giúp đám học sinh này no bụng, đã tìm cách tập họp mọi người tới căn tin. Chỉ là lòng người luôn không biết thỏa mãn.....

Bạn đang đọc Tận Thế - Ta Thật Không Phải Thổ Phỉ. ( Truyện Dịch ) của Tinh Mộng Thần Duyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tranphong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.