Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Họa Vô Đơn Chí

Phiên bản Dịch · 1503 chữ

Chương 368: Họa Vô Đơn Chí

- Anh phát hiện ra bọn chúng sao?

Lộ Thiến quay đầu lại hỏi.

- Chưa, thuần túy là trực giác thôi. Quan trọng là ở trên bản đồ của căn cứ Lôi Hỏa tôi còn biết vài con đường có thể đi thông qua Đông Mộ sơn. Trong đó, bất luận là con đường nào cũng rộng và dễ đi hơn con đường này, đám Đao Ma đó nhận được tình báo vì sao không đi đường lớn mà lại chọn đi con đường này, thực sự làm người ta thấy khả nghi. Trong đó khả năng lớn nhất chính là đã phát hiện ra chúng ta, muốn mượn hoàn cảnh đặc thù của nơi này để xử lý chúng ta.

Alan nói.

Uy Lợi Khắc vò đầu:

- Vậy chúng ta đi tiếp không?

Alan nhíu mày, nói:

- Hoang Vu Chi Địa dù sao vẫn phải đi qua Vẫn Tinh Chi Uyên mới tới được, chúng ta không cần đi đường này để thông qua dãy núi, đi đường khác đuổi tới đằng trước bọn họ, đợi ở ngay lối vào Hoang Vu Chi Địa để tự bọn họ tới cửa là được rồi.

- Biện pháp này không tồi.

Lộ Thiến vỗ tay tán thành.

Hai người khác cũng không có ý kiến, lập tức mọi người rời khỏi con đường qua núi đó, lựa chọn con đường khác.

Trong núi tiếng gió gào thét thổi tới từ bốn phương tám hướng khiến mọi người phải híp mắt lại. Một tên Đao Ma tiến lên phía trước nói:

- Đã ba giờ rồi, cũng không thấy có thay đổi gì. Bát Tư Ba, ngươi xác định có người theo dõi chúng ta sao?

- Ta không hoàn toàn khẳng định được, nhưng cẩn thận một chút là hơn. Gọi người của chúng ta trở về thôi, tuy rằng lãng phí một chút thời gian nhưng xác nhận không bại lộ gì cả nên cũng có thể yên tâm đi tiếp.

Thủ lĩnh Đao Ma trầm giọng nói.

Trong núi vang lên tiếng huýt một dài hai ngắn, Đao Ma xuất hiện từ nơi ẩn thân trong đường núi, phủi sương tuyết trên người trở về.

Cả đội rời đi, đi sâu vào dãy núi.

Ba ngày sau, Vẫn Tinh Chi Uyên ở ngay tầm mắt.

Nơi này gần với sơn cốc Băng Ma, Băng Ma là một loài nguy hiểm nhà vượn sinh hoạt trong thế giới băng tuyết phía bắc. Chúng có thân hình gầy gò, móng vuốt có hình bông tuyết. Khi xé da thịt của con mồi, móng vuốt sẽ tiêm hàn khí vào làm tuần hoàn máu của con mồi trở nên chậm đi, do đó có thể bắt trọn con mồi. Chỉ có một Băng Ma thì uy hiếp không lớn, nhưng đám sinh vật loài nguy hiểm này lại quần cư. Một khi xuất hiện bình thường đều là cả con số hàng trăm.

Trong thung lũng này có rất nhiều tộc đàn Băng Ma, bởi vậy mới lấy cái tên đó. May mắn là bây giờ đã là tháng cuối cùng của mùa đông, cũng là tháng rét lạnh nhất mà ngay cả Băng Ma cũng không muốn lui tới trong loại thời tiết này. Sau khi đội ngũ Đao Ma tiến vào sơn cốc, một cái sơn cốc to như vậy lại yên tĩnh như quỷ vực.

Rất nhanh, đội ngũ đã đi tới Vẫn Tinh Chi Uyên, vực sâu này rộng đông hẹp tây, là một cái khe lớn nối thẳng với địa tâm, lớn chừng gần hai mươi km. Cái khe này khép lại về phía tây rồi biến mất, bộ phận thông qua sơn cốc Băng Ma lại là một đoạn rộng nhất của Vẫn Tinh Chi Uyên. Nối hai bên vách đá cheo leo, là một cái cầu tàu nhiều năm trước do bộ lạc Đao Ma xây dựng, cải tạo.

Từ sau khi bộ lạc Đao Ma rời khỏi Hoang Vu Chi Địa, cầu tàu vẫn còn lưu lại tàn tích, nhiều chỗ tổn hại. May mà nguyên liệu xây dựng cầu là cây vạn tuế vô cùng chắc chắn, bởi vậy còn có thể miễn cưỡng đi qua được. Đi xuống cầu tàu, bên dưới Vẫn Tinh Chi Uyên thỉnh thoảng có gió thổi lên, tiếng vừa sắc nhọn vừa kéo dài giống như tiếng rít gào của ma quỷ dưới địa ngục. Cho dù là Đao Ma, lúc đi qua cầu tàu cũng phải thật cẩn thận, chỉ sợ bị gió thổi xuống dưới cầu tàu thì sẽ phải chịu cảnh vạn kiếp bất phục.

Thông qua cầu tàu có thể nhìn thấy một trạm kiểm soát đã bỏ đi của Đao Ma. Trạm kiểm soát đa phần đã bị tuyết đè sập, chôn dưới sương tuyết, chỉ còn lại một trạm gác được xây bằng đá là miễn cưỡng còn dựng trong đống tuyết, hình thành sự đối lập mãnh liệt với đất tuyết.

Đội ngũ Đao Ma nhanh chóng đi qua trạm gác này, cũng xâm nhập vào Hoang Vu Chi Địa. Hoang Vu Chi Địa là một cánh đồng tuyết, bản đồ ở căn cứ Lôi Hỏa vốn không có tư liệu tỉ mỉ về nơi này, dù sao đây cũng là một khu vực không người, không có sự khám xét và giám thị tất yếu. Cánh đồng tuyết vô cùng rộng lớn, vô biên vô hạn không thấy bến bờ. Người đi trong đó gần như không hề tìm thấy vật tham chiếu nào, dường như thiên địa hòa vào nhau, không có điểm khác biệt.

Nếu như không có công cụ phụ trợ, đi trong cánh đồng tuyết này rất dễ bị lạc phương hướng, sẽ vĩnh viễn không ra khỏi nơi địa vực rộng lớn này được, cuối cùng chỉ có thể trở thành một đống xương khô. Tuy nhiên đội ngũ Đao Ma này dường như cũng không tính đi thẳng vào cánh đồng tuyết. Bọn họ rẽ sang hướng tây ngay chỗ cách Vẫn Tinh Chi Uyên khoảng một km. Tất cả những chuyện đó đều bị một đôi mắt sau kính viễn vọng quan sát được hết.

- Bọn họ muốn tới hồ Bất Đông.

Alan mặc trang phục ngụy trang đất tuyết, bộ hành trang này vừa có thể phòng lạnh lại có tác dụng ẩn thân. Hắn đứng trên một sườn núi thấp, trượt xuống dưới sườn núi nói với ba người khác.

- Hồ Bất Đông? Đó là nơi nào?

Lộ Thiến hỏi.

Alan lắc đầu:

- Đó là căn cứ trên bản đồ, ở phía tây có đánh dấu là khu vực cuối cùng, về phần nó là nơi nào thì tôi cũng không rõ nữa. Nhưng nhìn lộ tuyến của bọn họ thì hẳn là đi về phía hồ Bất Đông. Có thể là địa điểm bọn họ nghỉ chân, cũng có thể là vị trí mà đội hiến tế sẽ xuất hiện. Tóm lại, chúng ta cứ đi theo phía sau họ đi.

Bốn người rời khỏi sườn núi thấp, giữ khoảng cách 2km với Đao Ma, cũng đi ngược về hướng tây, tiến về hồ Bất Đông. Hành quân trên cánh đồng tuyết vô cùng buồn tẻ, thức ăn còn thiếu thốn. Vả lại, bởi vì trên cánh đồng tuyết có gió lớn, mấy người đều phải lấy khẩu trang che đi hơn nửa khuôn mặt, đương nhiên cũng không ai nói chuyện phiếm gì với nhau, đều yên lặng đi đường.

Gió tuyết dần có xu thế tăng mạnh, đột nhiên từ hướng đông bắc truyền tới một tiếng sét đánh kinh thiên, chấn động đến mức mấy người thiếu chút nữa đã té nhào vào mặt đất tuyết. Alan hoảng sợ nhìn về phía sau. Bên bầu trời kia âm trầm như sắp sụp đổ, sấm sét tứ tán, gió to điên cuồng thổi. Dần dần, dòng khí trên không trung và mặt đất nối lại với nhau hình thành một cơn lốc, nhìn qua như một con rồng. Cơn gió lốc không ngừng lớn mạnh trong sương tuyết, giống như một con tuyết long đang lao về hướng bọn họ.

- Không ổn, là gió xoáy tuyết!

Alan kêu to:

- Nhanh, chúng ta chắc chắn không thể nhanh bằng nó trên cánh đồng tuyết đâu. Chỉ có thể tập trung lại thành một đoàn, cố gắng đừng bị phân tán.

Lập tức Lộ Thiến ở giữa, ba người đàn ông Alan thì tạo thành một vòng bảo hộ ở bên ngoài. Mỗi người đều phát ra Nguyên lực, bất chấp việc bại lộ hành tung, trước tiên qua được cửa này rồi nói sau. Dùng Nguyên lực bảo vệ toàn thân, đao của Alan, phủ của Bố Lạc Y và quyền của Uy Lợi Khắc đều cắm sâu vào mặt đất, lấy thứ để bấu víu.

Gió xoáy tiến đến gần, trời đất là một màu ảm đạm, ánh sáng không ngừng tối dần giống như tận thế vậy.

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.