Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đây Là Lời Hứa Của Anh

Phiên bản Dịch · 1577 chữ

Chương 369: Đây Là Lời Hứa Của Anh

Một tay Alan tóm lấy Lộ Thiến, trầm giọng nói:

- Đừng sợ, chúng ta không sao đâu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộ Thiến nở nụ cười tươi quật cường, dồn trọng tâm xuống dưới.

Gió xoáy thổi ở phụ cận của bọn họ, lúc này hai tai của mỗi người đều tràn ngập tiếng gió như sắp xé rách cả màng tai, không còn nghe được tiếng gì khác, thậm chí ngay cả trợn mắt cũng khó khăn. Dòng khí cuồng bạo không ngừng bao quanh gió tuyết, xoay tròn với tốc độ cao, ở trong hoàn cảnh này rất dễ thiếu dưỡng khí. Nhưng hiện tại không còn cách nào khác, chỉ có thể đau khổ kiên trì. Lực ly tâm cực lớn nhấc bọn họ từ dưới mặt đất lên, liều mạng muốn tách bọn họ ra.

Alan bị thổi trúng hai bên cơ mặt không ngừng rung động, tay nắm chặt Thiên Quân. May là trước đó hắn đã dùng dây thừng quấn bàn tay hắn vào Thiên Quân không sợ bị tách khỏi trọng đao. Vả lại Thiên Quân vốn nặng, vì thế đã chiếm ưu thế trong gió bão. Cho dù Alan bị gió nhấc lên nhưng không có cách nào thổi đi được. Một tay Alan ôm chặt Lộ Thiến, cắn chặt răng không để cô gái rời khỏi người mình.

Hai người nương vào nhau đau khổ kiên trì trong gió. Chợt có hai tiếng kinh hô vang lên nhưng không còn phản ứng kịp nữa. Hai người Uy Lợi Khắc và Bố Lạc Y trước mặt đã mất tăm. Alan bị gió thổi nên nói không lên lời, chỉ có thể miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn. Ở khóe mắt chỉ thấy hai bóng người chợt lóe rồi sau đó hoàn toàn biến mất trong gió tuyết.

Cứ như vậy không biết qua bao lâu, rốt cục gió xoáy chuyển xa, Alan đè Lộ Thiến ngã vào trong tuyết, hai người há mồm thở dốc, ai cũng không nói gì. Bàn tay trói cùng Thiên Quân bị gió sắc thổi xé cho máu tươi đầm đìa, rồi lại nhanh chóng bị gió lạnh đông lại, vết máu khiến tay và chuôi đao dính lại với nhau, không thể động đậy. Mặc dù Alan mệt mỏi đến ngay cả khí lực động một ngón tay cũng không có nhưng vẫn nỗ lực cởi bỏ dây thừng, dùng sức tách tay và chuôi đao ra, sau đó liều mạng chà xát tay để thúc đẩy máu tuần hoàn.

Đột nhiên Lộ Thiến nâng đầu hắn lên, đôi môi hai người chồng lên nhau, hôn chặt vào nhau. Lộ Thiến liều mạng chen lên người Alan như thể sợ mất đi hắn vậy. Sau một nụ hôn dài, cô ấy mới buông Alan ra, thở gấp nói:

- Tôi thực sự sợ cứ như vậy bị tách khỏi anh.

Rồi khóc.

Alan vội vàng lau nước mắt cho cô ấy, nói:

- Không đâu, một lần nữa được nhìn thấy em, anh liền tự nói với mình sẽ không bao giờ tách khỏi em nữa.

- Thật sao?

Mắt Lộ Thiến sáng rực.

- Đúng, bất kể là cái gì, anh cũng sẽ không để bọn họ tách chúng ta ra nữa. Cho dù là đối mặt với ông trời, anh cũng sẽ không để ông ta mang em đi.

Alan nắm chặt tay của cô gái:

- Đây là lời hứa của anh.

Hai người vốn dĩ đã sớm có tình cảm nhưng vẫn chưa có đột phá. Không ngờ lần này ở trên cánh đồng tuyết tình cờ gặp phải gió xoáy tuyết, thiếu chút nữa thì sinh tử ly biệt. Lúc này rốt cục đã vứt bỏ tất cả, thẳng thắn nói ra tâm ý của mình. Cánh đồng tuyết ngàn dặm này chính là chứng nhân.

Alan không để tình yêu đột nhiên tới làm váng đầu u não, hắn thu dọn đồ, cau mày nói:

- Chúng ta cần rời khỏi đây ngay, tốc độ gió vừa nhanh vừa lớn như vậy, hai người Uy Lợi Khắc chỉ e đã bị cuốn tới nơi rất xa rồi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộ Thiến như sáng lên, tình huống lúc này mặc dù ác liệt nhưng trong lòng lại tràn đầy sự tin tưởng:

- Chúng ta nhất định sẽ tìm được bọn họ.

- Em thật có lòng tin.

- Bởi vì bọn họ không giống loại người tùy tiện từ bỏ mạng sống của mình.

Vì thế hai người tiếp tục đi về phía tây, cơn gió xoáy tuyết kia đến từ hướng đông bắc, đẩy mạnh về phía tây. Nếu hai người Uy Lợi Khắc có thể thoát được gió xoáy, đương nhiên sẽ bị cuốn về hướng tây. Hai người bôn ba trong tuyết, để lại một chuỗi dấu chân.

Đến buổi tối vẫn không thấy bóng dáng hai người Uy Lợi Khắc đâu. Alan chỉ có thể tìm sườn dốc phủ tuyết để cản gió, dùng lò hành quân nhóm lửa, ôm Lộ Thiến ngủ qua một đêm. Hừng đông ngày hôm sau, Alan giật mình khi đụng vào cái trán nóng bỏng của Lộ Thiến, tay chân cô ấy lại rất lạnh. Hắn vội vàng vỗ lên khuôn mặt nhỏ của Lộ Thiến, gọi cô đang bất tỉnh lại. Vốn dĩ với hoàn cảnh khi đã có lửa, thậm chí có Nguyên lực hộ thể sau khi hình thành khắc ấn thì bọn họ sẽ không dễ sinh bệnh được. Nhưng cơn gió xoáy tuyết ngày hôm qua vô cùng kinh người, nhiệt độ trong gió lốc cực thấp, tuần hoàn máu chậm đi nhiều so với bình thường.

Khí lạnh nhân cơ hội thân thể yếu mà xâm nhập vào cơ thể, đối với người có cấp bậc chưa cao như bọn họ thì việc sinh bệnh cũng không kỳ quái. Nhưng lúc này bọn họ đang ở trong cánh đồng tuyết, dưới tình huống thiếu thuốc, Lộ Thiến bị hôn mê là một chuyện vô cùng nguy hiểm. Alan bắt buộc bản thân mình phải tỉnh táo, đầu tiên là dùng thuốc cấp cứu dã ngoại có trên người cho Lộ Thiến uống tạm. Loại thuốc này phần lớn là tăng cường sức chống cự của thân thể, nâng cao sự miễn dịch để tạm thời bảo vệ tính mạng, nhưng nó không phải phương pháp trị tận gốc.

Hiện giờ chỉ tạm thời có thể làm thế, bây giờ cần có một nơi ấm áp để bảo vệ nhiệt độ cơ thể của Lộ Thiến. Nếu không nhiệt độ cơ thể không ngừng giảm xuống, cô ấy sẽ bị đông đá mà chết. Alan cởi áo khoác giữ nhiệt của mình ra, khoác nó lên người của Lộ Thiến, dùng tay áo mình buộc lại vào người hắn. Hắn cõng Lộ Thiến lên, đi về hướng Vẫn Tinh Chi Uyên. Hiện tại tạm thời chỉ đành rời khỏi cánh đồng tuyết, trước tiên cứu Lộ Thiến tỉnh lại đã rồi tính tiếp.

Một con gấu xám địa cực (trong vòng nam bắc cực) đang bực bội đào băng tuyết, ở phía trước nó là một sườn núi thấp đã bị sạt lở. Ngày hôm qua gió xoáy tuyết gào thét quét qua đây, khí xoáy mãnh liệt khiến sườn núi có kết cấu không chắc chắn bị sạt lở, còn đánh thức cả gấu xám đang ngủ đông ở trong đó. Lúc này trong mắt nó chỉ nhìn thấy băng nguyên ngàn dặm, không thấy bất kỳ con mồi nào nên đương nhiên tính tình không thể tốt được.

Loài nguy hiểm giống gấu này có phần khác so với gấu ở trên Địa cầu. Thân hình của gấu xám địa cực gầy yếu hơn nhiều, tứ chi đều có vẻ dài và bé hơn. Điều đó là do tiến hóa hình thể để thích nghi với hoàn cảnh trên Minh Vực Tinh. Dù sao, nếu có cơ thể cường tráng béo mập như gấu trên Địa cầu thì sẽ trở thành điểm yếu chí mạng trên Minh Vực Tinh hiếm thấy thức ăn này. Lông trên da của gấu xám địa cực rất ngắn, nhìn qua thì không có tác dụng che chắn gió lạnh. Thật ra nó không quan trọng bởi lớp mỡ dưới da nó rất dày, tuần hoàn máu nhanh hơn hai lần so với thời điểm mới tới lúc mùa đông. Điều này khiến gấu xám đang ngủ đông cũng có thể đảm bảo nhiệt độ cơ thể, không đến mức bị đông cứng đến chết.

Hiện tại mùa đông còn chưa qua đã bị tỉnh lại trước, bởi vì không có thức ăn khiến con gấu xám này vô cùng thiếu kiên nhẫn.

Đột nhiên mũi nó hơi động, trong gió lạnh có mang theo mùi của những sinh vật khác thổi tới. Gấu xám vòng vài vòng tại chỗ, cơ thể lập tức dựng lên, từ xa nhìn thấy một cái chấm đen đang di chuyển về hướng nó. Nó rất hưng phấn, một đôi mắt đỏ tươi bắn ra ánh sáng tàn nhẫn. Gấu xám bắt đầu đào tuyết, rất nhanh ở đống tuyết gần đó đã đào ra một nơi có thể chứa được cơ thể. Nó chui vào, được tuyết tự nhiên bao trùm.

Nó phải đợi con mồi ở đây.

- Lộ Thiến, nghe được lời anh nói không?

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.