Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

A Đại Nhi Giở Trò

Phiên bản Dịch · 1478 chữ

Chương 227: A Đại Nhi Giở Trò

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Alan còn đang nghĩ cớ từ chối thì một giọng nói kiêu ngạo đã vang lên:

-Alan sẽ không tham gia buổi tiệc của cô đâu hoặc bất cứ buổi tiệc một nữ sinh nào tổ chức, bởi vì tất cả các buổi tiệc từ lễ Phục Sinh đến Giáng Sinh đều đã được tôi bao trọn rồi.

Đám người tách ra, A Đại Nhi chống eo, cái đầu nhỏ hơi nghiêng về một bên, vẻ mặt khiêu khích nhìn Kim Toa Lỵ. Kim Toa Lỵ cắn răng, xoay người rời đi:

-A Đại Nhi tiểu thư nói vậy không khỏi hống hách quá nhỉ?

-Đúng vậy, tôi hống hách thế đấy, dù sao con nai nhỏ cũng là của tôi, các cô đừng hòng ai đoạt được.

A Đại Nhi lập tức bước tới bên cạnh Alan khoác cánh tay hắn, đầu nhẹ nhàng gối lên vai hắn, ra vẻ chim nhỏ nép vào người:

-Huống chi ai mà chẳng biết Alan với tôi là quan hệ yêu đương, nếu cô không tin thì hỏi Lai Ngang đi, anh ta có thể làm chứng.

Kim Toa Lỵ chỉ cảm thấy nhức đầu.

Hai nhà Khải Tát và Ma Sâm đều là danh phiệt nhưng A Đại Nhi là quan hệ huyết thống trực hệ, còn cô ta chỉ là một tiểu thư chi bên, thân phận đã thua kém nhiều.

Hiện giờ A Đại Nhi lại lôi cả Lai Ngang ra, Lai Ngang xuất thân danh môn càng không phải người cô ta muốn gặp là có thể gặp được.

Hành động này của A Đại Nhi chỉ đơn giản nói cho Kim Toa Lỵ biết bất kể là thân phận hay xã giao thì cô ta thúc ngựa cũng không bằng đại tiểu thư nhà Ma Sâm trước mắt này.

Kim Toa Lỵ không chịu cứ thế từ bỏ.

-Tiểu thư A Đại Nhi, cho dù cô là người yêu của Alan nhưng ngày nào hai người chưa kết hôn thì tôi nghĩ người khác vẫn có tư cách cạnh tranh. Huống hồ Alan cũng có quyền lựa chọn.

Kim Toa Lỵ hơi ưỡn ngực lên.

Cô ta lớn hơn A Đại Nhi mấy tuổi, huống chi còn dậy thì trưởng thành thành công, bộ ngực cao ngất kia đủ khiến ánh mắt phái nam lưu luyến vài phần.

Thấy Kim Toa Lỵ lấy ưu thế vóc dáng ra, A Đại Nhi cười đến híp cả mắt lại:

-Đừng nói vẻ lẫm liệt thế, cái gì mà tư cách cạnh tranh chứ, cô cũng xứng sao? Đừng nghĩ tôi không biết, trong học viện mấy năm nay, bạn trai của Kim Toa Lỵ cô không ít nên đừng ra vẻ ngây thơ nữa. Con nai nhỏ đáng yêu, thuần khiết nhà ta còn lâu mới nhìn trúng kỹ nữ dơ bẩn như cô.

-Cô…

Kim Toa Lỵ tức giận đến ngực phập phồng, dáng vẻ rung động của núi non kia quả thực động lòng người.

Cô ta không hiểu tại sao nhà Ma Sâm lại có một tiểu thư như A Đại Nhi, cô hoàn toàn không có phong thái nên có của quý tộc, mở miệng là nói những lời thô thiển, quả thực còn không bằng thường dân.

A Đại Nhi càng thêm dầu vào lửa:

-Nếu thức thời thì cút mau, bằng không tôi sẽ nghĩ xem có nên nhắc nhở ông nội, mấy khoản nợ của nhà Khải Tát các cô hình như cũng kéo dài hơi lâu. Hơn nữa cha cô phải chịu trách nhiệm chính trong chuyện này.

Ác quỷ, cô gái này nhất định là con ác quỷ!

Trong lòng Kim Toa Lỵ gào thét, tại sao cô có thể vô sỉ như vậy, trong chuyện nam nữ cạnh tranh mà còn kéo áp lực gia tộc vào.

Đây là hành động của một tiểu thư quý tộc có giáo dưỡng sao?

Bất kể Kim Toa Lỵ có chịu hay không thì cô ta cũng phải thừa nhận mình chỉ đành ngoan ngoãn nhường đường, nhìn A Đại Nhi đắc ý kéo Alan rời đi.

Nụ cười của cô dưới ánh đèn rạng rỡ như vậy, còn Kim Toa Lỵ là kẻ thất bại thì lại ảm đạm thất sắc.

-Mau cảm ơn ta đi, nếu không phải ta đến kịp thời thì chắc anh đã bị Kim Toa Lỵ kia ăn mất rồi, còn là kiểu ăn xong không nhả xương luôn.

A Đại Nhi ra vẻ giương nanh múa vuốt, như chuyện này xảy ra thật vậy.

Alan lắc đầu:

-Cho dù cô không đến thì tôi cũng sẽ không nhận lời của Kim Toa Lỵ, thậm chí yến hội của các nữ sinh khác tôi cũng sẽ không tham gia, bởi vì tôi chẳng thích ai cả.

A Đại Nhi gật đầu:

-Đương nhiên, ngoài ta ra còn ai xứng với anh chứ, chúng ta là một đôi trời sinh.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn của A Đại Nhi phiếm hồng khiến Alan nhìn mà đau đầu vô cùng.

Hắn thở dài:

-A Đại Nhi, có lẽ tôi là người bảo thủ, tôi không thể gặp dịp thì chơi như đám người Lai Ngang, cho nên cô đấy, đừng lấy mấy chuyện nam nữ ra trêu tôi nữa.

Dứt lời hắn đi trước, vẫy tay:

-Đi thôi, dù sao tôi vẫn chưa ăn cơm, chúng ta cùng ăn tối đi.

A Đại Nhi dường như nghĩ đến điều gì, đột nhiên nói:

-Alan, nếu anh gặp được người con gái mình thích thì sẽ thế nào nhỉ?

Alan ngẩng đầu, trong ánh trăng trên trời cao kia nhìn thấy hình dáng của Lộ Thiến, hắn thản nhiên:

-Nếu là yêu thương thì sống chết không đổi.

A Đại Nhi yên lặng nhớ những lời này, cuối cùng oán hận dậm chân, hạ giọng:

-Đồ ngốc, sao anh biết những lời ta nói không phải thật lòng chứ?

Nhìn Alan đi xa, cô lại kêu lên:

-Đợi ta với, chết tiệt, anh đối xử với ân nhân cứu mạng của mình thế à?

Bên kia đường, lập tức vang lên tiếng cười như muốn tắt thở của Alan.

….

-Ôi, đồ trong nhà ăn của học viện thật khó ăn, thứ giống như vậy có thể gọi là bò bít- tết sao!

A Đại Nhi tức giận dùng dĩa bạc gẩy gẩy tiêu đen trên bò bít tết, hai đầu lông mày nhíu lại đang phát tiết sự bất mãn đối với thức ăn.

Alan ngồi đối diện thì hoàn toàn không khổ não về việc này, hắn dùng dao nĩa cắt miếng bò bít tết kia thành từng miếng nhỏ, lại dùng tốc độ gần như cố định kia đưa chúng vào miệng.

A Đại Nhi để dao nĩa xuống, mười ngón tay giao nhau nâng cằm lên, nhìn Alan đang ăn rất ngon lành nói:

-Thật không biết sao anh làm được như vậy, rõ ràng thịt bò của bọn họ làm khó ăn như vậy hay là nói trình độ nấu nướng của đầu bếp lâu đài Ô Gia Lặc không khác gì ở đây. Vậy thật đúng là tai hại.

Alan lại tiêu diệt một miếng thịt bò, lắc đầu nói:

-Nếu như cô sống trên mặt đất mười năm cũng sẽ giống tôi thôi, căn bản sẽ không so sánh độ nóng hoặc là mỹ vị của thức ăn. Ở mặt đất, có cái ăn đã rất tốt rồi.

Cầm lấy một chiếc bánh ngọt giống như một thứ đồ trang trí ở bên cạnh, Alan lắc lắc nói:

-Thứ giống như vậy, các cô sẽ chỉ để làm đồ trang trí hoặc làm nền. Sau khi ăn xong bữa này, bọn chúng sẽ bị bỏ đi hoặc là thông qua con đường khác được đưa về mặt đất. Mà mẹ của tôi, mỗi năm đều phải tiêu số lượng tích lũy lớn của bà để mua những thứ đồ ăn mà tôi thích ăn từ Babylon, bởi vì chúng gần như không chịu bất cứ sự ô nhiễm nào. Đối với bản thân tôi mà nói, một chiếc bánh ngọt chính là định nghĩa toàn bộ của hạnh phúc rồi!

Bỏ chiếc bánh ngọt vào trong miệng, Alan dùng tốc độ chậm rãi mà ăn hết nó.

Bánh mì được nhai thật nhỏ rồi nuốt, hương lúa mạch tản ra khiến cho thời gian như quay lại quá khứ.

Nhưng tất cả không thể quay về được nữa!

Có âm thanh như đang nói khiến Alan đau xót, lực chú ý quay lại thời khắc này.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.