Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thực Lực

Phiên bản Dịch · 1517 chữ

Chương 226: Thực Lực

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Khi Alan cầm Tiêm Nha đi về phía phòng huấn luyện của học viện, các học sinh trên đường đi đều lần lượt nhìn hắn với ánh mắt tò mò.

Hiện giờ trong học viện, Alan cũng được coi là nhân vật nổi tiếng, sự chú ý đương nhiên nhiều hơn chút so với học sinh bình thường.

Bắt đầu còn có học sinh nghĩ hắn cầm Tiêm Nha là muốn đi tìm tên xui xẻo nào đó, mấy người hóng chuyện lần lượt theo đuôi đằng sau hắn.

Cho đến khi nhìn thấy Alan đi vào phòng huấn luyện, bọn họ mới thất vọng tản ra, chỉ có hai ba học sinh đi theo vào trong xem náo nhiệt.

Trong đó có Vi Bá.

Sau khi Alan nộp tiền đặt cọc với người quản lý, người quản lý điều một hình nhân bằng sắt từ trong kho ra cho hắn.

Alan và hình nhân dãn ra khoảng cách thích hợp, Tiêm Nha chỉ về phía trước, đôi chân Alan chống xuống mặt đất chợt phát lực.

Tất cả vẫn như ngày thường nhưng lực đạo mà hai chân phát ra vượt xa dự liệu của hắn, vì vậy mấy học sinh nhìn thấy Alan đâm đầu vào hình nhân bằng sắt.

-Không xong rồi, Alan.

-Ha ha.

Mấy học sinh cười ầm lên, Alan nhún vai, không thèm quan tâm, chỉ có điều ánh mắt quét đến chỗ Vi Bá và lần nữa lao vào hình nhân.

Khoảng cách tấn công lần này vừa đúng, Tiêm Nha rung lên chợt phát ra tiếng xé gió khủng khiếp, mang theo một quầng trắng mờ xẹt qua hình nhân.

Hình nhân lập tức chia năm xẻ bảy.

Các học sinh lại phát ra một tiếng kinh hãi, uy lực của phát chém này quả thực kinh khủng, nếu vào người bình thường thì một đao của Alan đủ để khiến đối phương biến thành hai đoạn.

Nhưng có vẻ Alan vẫn chưa hài lòng, hắn cau mày nhìn Tiêm Nha.

Hắn đánh giá độ sắc bén của Tiêm Nha cùng với sức mạnh cơ bắp sau khi được máu của vương xà cường hóa, hai thứ kết hợp với nhau khiến một đao này của hắn vốn chỉ muốn bổ một đao vào yết hầu hình nhân lại biến thành chém nát hình nhân.

Alan lại kêu người quản lý đem tới một hình nhân bằng sắt.

Lần này hắn không khoa trương như thế nhưng vẫn chém hình nhân thành hai đoạn.

Kế tiếp, Alan báo hỏng từng hình nhân một, mãi đến sau mười tám cái, cuối cùng mới không bổ đôi hình nhân ra.

Điều này khiến các học sinh đều vô cùng khó hiểu, người khác đều theo đuổi uy lực lớn nhất của trảm kích, giống như Alan lần đầu tiên đã chém hình nhân thành chia năm xẻ bảy đã là rất ghê gớm rồi.

Nhưng Alan vẫn luyện tập, đến hiện giờ hình nhân không những không bị chém hỏng mà ngược lại không hề tổn hại, lẽ nào uy lực của trảm kích không ngừng giảm xuống?

Nhưng bọn họ không biết Alan đang thông qua một chuỗi luyện tập liên hoàn để làm quen với khí tính của Tiêm Nha và sức mạnh của bản thân sau khi cường hóa.

Chỉ khi nào chém một đao ra, lực đạo, thời gian và góc độ hoàn toàn nằm trong sự khống chế của mình thì mới là trạng thái lý tưởng nhất.

Thứ Alan muốn không phải sức mạnh thuần túy cũng không phải sức mạnh bị khống chế.

Sau đó, Alan vận đao như gió, Tiêm Nha trong tay hắn càng nghe lời hơn, từng đạo Nguyệt Luân giao nhau chém ra như gió nhẹ thổi qua hình nhân.

Mỗi đao đều là sự kéo dài của một đao, là sự bắt đầu của đao kế tiếp.

Các đao giao nhau như kéo dài vô tận, tâm trạng Alan vui sướng, cuối cùng hắn cũng phát huy khí tính của Tiêm Nha đến mức nhuần nhuyễn.

Sự vũ động của Nguyệt Luân cuối cùng cũng biến mất, Alan thu đao dừng lại.

Sau khi xác nhận chi phí tổn hại hình nhân với người quản lý, Alan xách đao rời đi.

Một học sinh tiến lên trước, dùng tay khẽ đẩy hình nhân chưa có tổn hại gì, ai biết đầu ngón tay mới đụng đến, hình nhân kia ầm một tiếng tan tành, biến thành mười mấy đoạn linh kiện rơi xuống đất khiến học sinh kia nhảy thót xung quanh.

Vi Bá bước tới nhặt một mảnh vụn trong đó, phát hiện mặt cắt trơn nhẵn như gương.

Điều này khiến ánh mắt anh ta càng trở nên nặng nề.

Chỉ còn thời gian ba tháng là đến khảo hạch cuối cùng của nguyên soái Ôn Toa Bối Lạc.

Thu đi, đông đến.

Hôm nay trận tuyết đầu tiên của mùa đông đã rơi, nhìn từ cửa sổ phòng học ra ngoài, tuyết đông bên ngoài lả tả khiến tháp nhọn, vách tường và điêu khắc suối phun đều khoác thêm một tầng trắng bạc.

Lúc hết giờ học, Alan thu thập đống thiếp mời rất dày trên bàn.

Những thiếp mời này đại đa số là các tiểu thư quý tộc trong học viện gửi tới.

Phải biết rằng Alan hiện giờ vừa là hồng nhân của Bối Tư Kha Đức, vừa là người có cơ hội trở thành học sinh của Ôn Toa Bối Lạc, đương nhiên thân phận tăng vọt.

Các hào môn thế gia có lẽ chướng mắt Alan nhưng trong học viện nhiều hơn cả vẫn là con cái quý tộc bình thường.

Đối với họ mà nói, kết giao làm bạn với người có thân phận như Alan, thậm chí dùng hình thức hôn nhân thu nạp hắn vào gia tộc mình đều là chuyện tốt để nâng cao thực lực của gia tộc.

Đặc biệt sau khi cuộc đi săn kết thúc, người tin tức hơi nhạy một chút đều biết Alan rất thân thiết với Lai Ngang của nhà Uy Liêm, điều này ít nhiều lại khiến giá trị bản thân Alan tăng thêm mấy phần.

Vì vậy mùa đông vừa đến, thư mời hắn nhận được cũng ngày càng nhiều.

Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, ai bảo đại đa số ngày lễ đều tập trung vào mùa đông, ví dụ như lễ Phục Sinh, Giáng Sinh đều là cơ hội tốt để tổ chức yến hội, triển khai các hoạt động xã giao.

Các tiểu thư quý tộc đương nhiên không chịu bỏ qua, đa phần gửi thiếp mời cho Alan.

Trong những tấm thiếp kia cũng không thiếu những người ăn nói mạnh dạn, khiến Alan đọc mà không ngừng lắc đầu.

Cuộc khảo hạch của Ôn Toa Bối Lạc sắp đến, hắn làm gì có thời gian dành cho mấy buổi xã giao vô vị kia.

Trái lại đối thủ cạnh tranh Vi Bá lại mạnh vì gạo bạo vì tiền, chủ động tổ chức hai buổi yến hội, kết giao nhiều bạn, ít nhất về thanh thế đã chèn ép được Alan.

Alan chẳng hề để tâm, nếu Ôn Toa Bối Lạc dùng những cái bề ngoài này để thu đệ tử thì hắn căn bản không cần cạnh tranh.

Dù sao hiện giờ người coi trọng Vi Bá hiển nhiên là nhiều hơn, vì vậy cuối cùng vẫn nên dùng thực lực định thắng thua.

Về mặt này thì Alan có niềm tin không thua kém bất cứ ai.

Bước ra khỏi phòng học, trước mắt hoa lên, mấy nữ sinh xinh đẹp chặn đường đi của hắn.

Một mỹ nữ tóc vàng cao gầy dẫn đầu bị bạn bè đẩy ra, khuôn mặt phiếm hồng lên tiếng chào hỏi Alan.

Cô ta tên Kim Toa Lỵ, xuất thân gia tộc Khải Tát nằm hàng danh phiệt, lấy việc kinh doanh hàng xa xỉ phẩm làm chính.

Kim Toa Lỵ xuất thân từ chi bên, về thân phận ngang hàng với Alan.

Từ sau khi Alan đi săn trở về cô ta đã triển khai thế công mạnh mẽ với hắn, thề phải đánh hạ được thành trì của Alan.

Đáng tiếc Alan nhìn thấy cô ta chỉ cảm thấy đau đầu, vốn muốn tránh đường để đi nhưng sợ làm vậy lại tổn thương danh dự của Kim Toa Lỵ nên đành bỏ qua.

Dưới sự khích lệ của bạn bè, Kim Toa Lỵ như thiếu nữ mới biết yêu, rụt rè tiến về phía trước, hai tay đưa qua một tấm thiếp mời mạ viền vàng:

-Alan, Giáng Sinh năm nay cha tôi sẽ tổ chức một buổi tiệc lớn cho tôi, hy vọng đến lúc đó cậu sẽ tham gia.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.