Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khách Sạn Venus

Phiên bản Dịch · 1518 chữ

Chương 228: Khách Sạn Venus

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Nhìn lại, A Đại Nhi đang cắt thịt bò bỏ vào trong miệng, Alan lắc đầu:

-Hoàn cảnh trưởng thành của chúng ta không giống nhau, nếu như cô ăn không vào thì đừng miễn cưỡng.

A Đại Nhi cũng lắc đầu nói:

-Không phải chuyện của anh, đến cả gì Lan Ny cũng có thể ăn được, thì không có lý do gì tôi không làm được. Đây là…kính dì Lan Ny!

Cô thả một miếng thịt bò vào trong miệng, dùng sức nhai.

Bữa tối kết thúc trong không khí vui vẻ, ngoại trừ A Đại Nhi thỉnh thoảng oán giận thịt bò quá dai khiến cô nhai đến ê răng ra, bữa cơm này cũng không tệ lắm.

Ăn tối xong, A Đại Nhi dẫn Alan đi về hướng cửa chính của học viện.

-Chúng ta đang đi đâu?

Alan hỏi.

A Đại Nhi nháy mắt:

-Chị đây dẫn em đi mở rộng tầm mắt.

-Nói thật đi.

Alan tức giận.

A Đại Nhi lộ vẻ mặt khổ sở đáng thương, nói:

-Được rồi được rồi, là như vậy, đêm nay ở khách sạn Venus có tổ chức trận thi đấu, loại không hạn chế kia đó. Khách quý đặt bàn có thể đặt cược, còn không giới hạn nữa chứ. Thế nào, anh có muốn đi xem không, trận thi đấu kiểu này không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy được đâu.

Alan cau mày:

-Tôi cho rằng loại đánh nhau máu tanh kia sẽ chỉ tổ chức ở phố Đen thôi chứ.

-Đương nhiên không thể nào tuyên truyền khắp nơi được rồi, dù sao cũng là trái với hiến pháp của Liên bang, bởi vậy chỉ cực kỳ hạn chế trong một vòng tròn thôi. Mức đặt cược cũng sẽ không ít đâu, chỉ cần cược thắng một trận, thì cũng đủ tiền tiêu vặt một năm của ta. Ta thấy anh gần đây vận khí rất tốt, liền từ chỗ tên Lai Ngang kia lấy được hai tấm vé vào. Vừa rồi người ta cùng anh ăn một bữa cơm, anh có phải nên làm vệ sĩ miễn phí một đêm cho ta, chị đây cũng mang theo một khoản tiền lớn đó.

Alan thuận miệng hỏi:

- Mang theo bao nhiêu?

A Đại Nhi ghé vào tai hắn nhỏ giọng thì thầm:

-Mười triệu, toàn bộ tài sản ta có thể dùng đều ở đây rồi.

-Nhiều như vậy!

Alan bị dọa cho sợ, gần đây hắn lấy được mấy triệu từ chỗ Lai Ngang đã có chút cảm giác như đang nằm mơ rồi.

Hiện tại thấy A Đại Nhi lại mang theo đến chục triệu chạy khắp nơi, lập tức có cảm giác kiến gặp voi.

-Cũng không có bao nhiêu, chủ yếu là trước kia thắng được chút tiền từ chỗ đầu tư của tên kia.

A Đại Nhi cười đến mức lông mày cong lên, người kia tất nhiên là Alan trước mắt đây.

-Đi thôi đi thôi, nghe nói đêm nay Venus mời được Linh hồn ca giả tới hát, anh ta chính là siêu sao Thiên vương mới quật khởi, tới trễ sẽ bỏ lỡ mất.

A Đại Nhi kéo theo Alan ra khỏi học viện.

Ngoài cửa lớn của học viện, một chiếc xe bay có huy hiệu của nhà Ma Sâm đã sớm đợi ở đó nhiều giờ.

Alan chán nản, cô gái này đã sớm có kế hoạch rồi.

Hai người lên xe xong, xe bay khởi động mang theo họ đi về hướng khách sạn Venus.

Chạy trên phố xá sầm uất của Babylon, đèn điện các tòa nhà hai bên đường sáng trưng, đèn nê ông các loại màu sắc hiện lên sắc thái mê ly.

Mọi người mũ áo chỉnh tề, xe cộ qua lại không ngớt, những tòa nhà cao ngất với ánh đèn bảy màu thể hiện sự phồn hoa của Babylon.

Phù Không đảo và mặt đất tựa như hai thế giới, một là thiên đường, một là địa ngục.

-Biết không, Babylon lúc ban đầu, nó có một cái tên khác.

A Đại Nhi đột nhiên lên tiếng.

Alan thu ánh mắt đang nhìn cảnh phồn hoa bên ngoài cửa sổ về, dừng trên người A Đại Nhi, lặng yên đợi câu tiếp theo.

-Phương Chu…

A Đại Nhi hạ giọng:

-Mang nguyện cảnh đẹp đẽ lúc ban đầu kia để mọi người rời xa mặt đất đầy phóng xạ mà kiến tạo nên nó, là Phương Chu dẫn mọi người rời khỏi tai nạn. Đáng tiếc, loài sinh vật như nhân loại, quá nhiều người khi ở cùng với nhau sẽ sản sinh ra quyền lực. Mà quyền lực, luôn để phục vụ cho số ít người. Vì thế, những kẻ đương quyền năm đó lấy danh nghĩa dân số quá thừa, đuổi một số lượng lớn người ra khỏi Phương Chu. Sau khi độc chiếm Phù Không đảo, nó bị đổi tên thành Babylon… Hoa viên trên không trung của thần…

-Đây là căn nguyên của mâu thuẫn giữa Phù đảo và mặt đất?

Alan nói.

A Đại Nhi gật đầu:

-Oán hận lan tràn, thời đại thay đổi cũng không thể nào xua tan được oán hận ban đầu. Mà thời gian dần qua, oán hận này sẽ thêm vào những gia vị khác, nó sẽ trở nên to lớn hơn. Một ngày nào đó, nó sẽ hoàn toàn bùng nổ. Đến lúc đó… Có lẽ sẽ phát sinh nội chiến?

-Vậy thì thật sự hỏng bét rồi.

-Thật sự là hỏng bét, tuy nhiên, mấy vấn đề này khiến các nhân vật lớn đau đầu chết đi được.

A Đại Nhi dường như muốn xua đuổi cái gì, nhẹ nhàng khua khua tay nói.

Nội chiến Liên bang, đây là một vấn đề mà bất cứ ai cũng không muốn đề cập tới nhưng họa ngầm của nó thật sự tồn tại.

Nói cho cùng, đó đơn giản là liên quan tới lợi ích của chính phủ Liên bang cùng với quý tộc quyền quý.

Ở phương diện này, bọn họ tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, chỉ là nhượng bộ một cách tượng trưng. Nhưng đối với những người ở mặt đất mà nói, chỉ là nhượng bộ thì vẫn không đủ, trừ phi để bọn họ tiếp xúc với trung tâm lợi ích, nếu không mâu thuẫn sẽ không hóa giải, oán hận khó có thể tiêu tan.

Mà đây mới chính là mấu chốt.

Alan tới từ mặt đất, sống gần hai năm trên Babylon, hắn thấu hiểu sâu sắc về sự khác biệt quá lớn của hai thế giới này hơn bất cứ ai.

Nhưng như A Đại Nhi nói, quyền lực vĩnh viễn chỉ thuộc về một bộ phận nhỏ, lợi ích cũng vậy.

Không có hào môn nào sẽ nguyện ý đem tư sản của mình chia cho người trên mặt đất, cho nên mâu thuẫn sẽ luôn có.

Một khi phát sinh nội chiến, tử đệ gia tộc như Alan, tự nhiên là bảo vệ cho gia tộc của mình.

Nhưng nơi đao kiếm hướng tới, lại là những người đi giành lấy quyền lợi hợp lý cho họ.

Trong cuộc chiến như vậy, ai đúng ai sai, làm sao nói rõ ràng cho được.

So sánh ra, viễn chinh ngoại vực sẽ đơn thuần hơn nhiều.

Thực dân xâm lược, đơn giản là hai kết cục.

Một thắng làm vua, khống chế cả hành tinh thực dân, biến nó thành một chuỗi lợi ích, vì mình, vì gia tộc để liên tục cung cấp tài nguyên và lợi nhuận cực lớn.

Hai là xâm lược thất bại, bị tinh cầu thổ giết chết, hồn đoạn tha hương.

Cho dù thế nào, đều đơn giản hơn rất nhiều so với lập trường của những nước ở trong nội chiến liên bang.

Alan nhớ tới khóa học thứ nhất của chiến tranh học cơ sở hôm đó, giáo sư Lan Đa Phu từng nói một câu:

-Chiến tranh chưa bao giờ là chính nghĩa!

Đã tới khách sạn Venus.

Xe bay tiến vào bãi đỗ xe, trong xe, A Đại Nhi xoa xoa tay nhỏ, nói:

-Đêm nay chị đây nhất định phải đại sát tứ phương, thắng một chậu đầy, nếu không đêm nay không đi đâu hết!

Alan bật cười:

-Không nhìn ra cô cũng là dân cờ bạc.

-Cược nhỏ làm niềm vui thôi.

-Mang theo mười triệu gọi là đánh cược nhỏ…

Alan nói xong liền lắc lắc đầu.

Lúc này, xe bay đã dừng, hai người chuẩn bị xuống xe, đột nhiên sau xe có ánh sáng mạnh.

Alan híp mắt nhìn, dưới ánh sáng mơ hồ nhìn thấy một chiếc xe bay đang lái về phía bọn họ.

Nguy cơ bất ngờ!

-Cẩn thận, mau xuống xe.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.