Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phố Đen

Phiên bản Dịch · 1618 chữ

Chương 175: Phố Đen

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Ở phố Đen này, gần như thứ gì cũng đều là đồ cũ.

Từ nô lệ tới khí quan, từ vũ khí tới thuốc phiện, thậm chí Ma Năng phi hạm cũng có bán.

Về phần nghiệp vụ như sát thủ, lính đánh thuê cũng có thể thương lượng với người phụ trách ở đây.

Ví dụ như quán rượu Lão Tượng Thụ, đó cũng là một địa điểm thương lượng.

Trong Phố Đen, bạn tùy tiện đi dạo đến nhà kho bỏ hoang nào đó, có khả năng chính là chỗ tổ chức đấu trường máu tanh.

Đương nhiên, cũng có khả năng chính là tổ chức d*m ô nào đó.

Ở trong này, bạn có thể tìm được đủ mọi loại người, chỉ có một thứ mà phố Đen này không có, chính là lòng cao thượng.

Phố Đen cũng không phải là hoàn toàn hỗn loạn, bên ngoài nó hỗn loạn càng nhiều, bên trong lại do mấy thương hội ngầm duy trì trật tự.

Đương nhiên, giữa các thương hội, chính phủ Liên bang và các đại gia tộc có muôn vàn quan hệ.

Trong đó cũng không thiếu những gia tộc chủ trì thương hội, nếu hoàn toàn chỉ có hỗn loạn và tội ác, nó đã sớm bị chính phủ Liên bang san bằng hoàn toàn rồi.

Đi trên đường phố mờ tối, ngọn đèn vàng ảm đạm phủ xuống, thỉnh thoảng sẽ đụng phải vài nữ nhân trang điểm đậm nét và ăn mặc diêm dúa, xinh đẹp gợi cảm nào đó, hoặc là kẻ nghiện cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, hoặc là sát thủ hoặc lính đánh thuê dấu diếm hung khí.

Ở ven phố, bạn vĩnh viễn sẽ không biết sẽ đụng phải ai.

Đây vốn là một nơi rồng rắn hỗn tạp, đủ mọi loại người.

Cho nên đi lại bên trong phố Đen, đầu tiên bạn phải học được cách bảo vệ bản thân.

Mấy người Alan đều đổi sang trang phục bình dân, mỗi người đều đội mũ lưỡi trai, che hết một nửa khuôn mặt.

Cách Lâm có vẻ rất quen thuộc phố Đen này, y ngựa quen đường cũ dẫn đồng bạn đi đến trước một tầng ngầm ga ra.

Cửa vào ga ra không ngờ đặt trạm canh gác và chướng ngại vật trên đường, có mấy người đàn ông xăm hình vác súng trường đi tới đi lui.

Cách Lâm tiến tới, nói chuyện với một người da đen một hồi, đút tấm vé mờ ám chỉ chỉ hướng mấy người Alan.

Người da đen gật đầu, huýt sáo.

Một người đàn ông trên đầu quấn khăn mở xích sắt khóa cửa, Cách Lâm phất phất tay với đồng bạn, mấy người Alan mới chui qua xích sắt, tiến dọc theo sườn dốc vào tầng hầm ga ra.

Đến ga ra liền cảm thấy nhiệt độ tăng lên.

Vượt qua một đầu đường, càng thấy bóng người đông đúc.

Hóa ra hội đấu giá nô lệ mà Cách Lâm nói cử hành ở trong ga ra, mấy thằng nhóc nhóm Cách Lâm hưng phấn, đi trước chui vào nơi có nhiều người.

Alan chỉ có thể đi phía sau bọn họ, tránh bị bỏ lại.

Tầng ngầm ga ra vô cùng rộng, Alan nhìn không ra đó là do vài cái ga ra khai thông ra hay nó vốn là một hầm không gian to như vậy.

Về phần cửa ra vào của ga ra bên trên chỉ là trang trí để che mắt.

Tóm lại, trong không gian ngầm này, cái gọi là hội đấu giá nô lệ kia càng giống một cái chợ hơn!

-Đến đây đến đây, đều tới chỗ cha Tháp Tư tôi xem xem. Những người dân tới từ vùng núi Tháp Lâm của khu 21, ai ai cũng là người khỏe mạnh cường tráng, bọn họ là cu li xuất sắc nhất, có thể làm việc mười hai tiếng không ngừng nghỉ. Mỗi người chỉ cần một ngàn, mười người trở lên có thể giảm giá! Mua càng nhiều, ưu đãi càng nhiều! Các vị thiếu gia, anh có cần thêm vài công nhân cho nhà máy của mình không?

Alan lui về sau một chút, để tránh chủ nô lệ hai mắt phát sáng này nhìn thấy.

Ở quầy hàng này, một hàng mười người đàn ông cường tráng bị xích chân, dùng xích sắt to thô đóng đinh trên mặt đất, giống như hàng hóa đang phô bày ra trước mặt những khách đi qua.

Chỉ tiếc đối với những nô lệ làm cu li, dường như những người khách này không có bao nhiêu hứng thú, bởi vậy số nô lệ này cũng khá ế ẩm.

Những quầy hàng đông người vây xem nhất, căn bản là nữ nô thậm chí là cung cấp tất cả những nô lệ phục vụ đặc biệt, bọn họ mới là hàng hóa chủ yếu được bán trong phố Đen.

Giống như mấy người Cách Lâm, đã tiến vào trong một quầy hàng chuyên bán nữ nô, Cách Lâm vẫn không quên gọi Alan qua.

Đám người tiến vào trong, quầy hàng trước mắt này ở trong gara cũng xem như không nhỏ, thậm chí có một đài sân khấu dài mười mấy mét.

Trên sân khấu là mấy chiếc lồng lớn nhỏ, trong lồng đều là mấy cô gái trẻ trung, độ tuổi từ mười lăm đến hai mươi sáu, lồng sắt cao thấp, bên trong thậm chí còn đặt vài thiết bị, khiến những nữ nô này có thể bày ra được những ưu thế và sở trường của mình.

Nngoài dự liệu của Alan, những nữ nô này khuôn mặt như hoa đào, đang tươi cười mê người với những khách hàng tới xem mà không phải bộ dạng thống khổ.

Cách Lâm đã nhìn trúng một cô gái khoảng mười lăm mười sáu tuổi, khi đang cò kè mặc cả giá với chủ nô đã đụng phải đối thủ cạnh tranh, vì thế biến thành một cuộc trả giá nho nhỏ.

Cuối cùng Cách Lâm bởi vì tài lực có hạn, chỉ đành nhìn nô lệ mà mình vừa mắt bị người khác mua mất, ủ rũ gọi những người khác đi qua quầy hàng kế tiếp.

-Đây không phải là tiểu thiếu gia của nhà Bối Tư Kha Đức sao?

Khi Alan xuyên qua đám đông, trước mắt xẹt qua bóng dáng một người, tẩu thuốc có đốm lửa thoáng qua trước mắt.

Alan bình tĩnh lại, khi nhìn rõ lại thì chính là ông lão đã ngăn cản Uy Lợi Khắc và mình tiếp tục đánh nhau ở trong quán rượu Lão Tượng Thụ.

Đương nhiên, hiện tại hắn biết ông lão này chính là ông chủ của quán rượu, cũng là lão Ốc Đức đã thu nhận nuôi dưỡng mấy người Uy Lợi Khắc.

-Uy Lợi Khắc hiện tại sống cũng không tệ nhỉ, tên tiểu tử may mắn kia, hắc.

Lão Ốc Đức nắm lấy cái tẩu, nhả ra một làn khói rồi nói.

Alan gật đầu:

-Cũng coi như đầy đủ.

-Uy Lợi Khắc là một tiểu tử có khả năng tiềm tàng, về sau có cơ hội, thì nên bóc lột nhiều hơn.

Ông ta ha hả cười gượng rồi nhìn Alan mà không nịnh hót.

Ông ta lại tiếp:

-Tiểu thiếu gia tới mua nô lệ sao?

-Gọi tôi Alan là được rồi.

Alan nhìn về phía những nữ nô kia:

-Tôi chỉ là cùng bạn tới đây mở mang thêm kiến thức. Tuy nhiên, nơi này thật sự không giống với tưởng tượng của tôi.

-Hả? Vậy trong tưởng tượng của cậu nên như thế nào?

Ốc Đức thuận miệng hỏi.

-Ít nhất, tôi không ngờ những nô lệ này khuôn mặt tươi cười nghênh đón khách tới xem.

Alan thành thật đáp.

Ốc Đức cười ha hả:

-Vậy cậu cho rằng bọn họ sẽ khóc lóc sướt mướt sao?

-Alan, được rồi, nếu cậu hy vọng tôi sẽ gọi cậu như vậy.

Ốc Đức thu lại tiếng cười, đồng hành cùng Alan, chỉ vào một số nô lệ, nói:

-Cậu phải hiểu, bọn họ là hàng hóa. Đặc biệt là những nữ nô này, mọi người mua bọn họ là để mua vui. Bọn họ sẽ không quan tâm những cô gái này có gì đáng thương, bọn họ cũng chỉ muốn vui vẻ mà thôi. Cho nên cậu nhìn xem, một cô gái biết cười, sẽ dễ bán hơn một người chỉ biết khóc lóc...

-Còn nữa, chỉ cần có thể bán được, thì cuộc sống của cô ta sẽ tốt hơn so với trước kia. Biết không, không phải tất cả nô lệ đều là bị bắt giữ tới, có một số người là tự nguyện trở thành nô lệ. Chỉ cần có cơ hội sẽ bán mình tới Babylon, giống những những đồng bọn đó của cậu vừa rồi, nếu có thể bán cho bọn họ, cho dù một thời gian ngắn không khơi dậy được hứng thú cho chủ nhân, như vậy bọn họ cũng không sao cả, được ở lại gia tộc làm thị nữ. Người có thủ đoạn hơn một chút sẽ cấu kết với một số quản sự nam trong gia tộc hoặc gả cho hộ vệ nào đó. Bất kể thế nào, cuộc sống như vậy tốt hơn mười lần so với trên mặt đất.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.