Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Uy Hiếp

Phiên bản Dịch · 1506 chữ

Chương 174: Uy Hiếp

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Khoa Đa Phu thì không nhìn ra, mà bởi vì đứa con trai này ở đây, khiến Hải Đức Lý Khắc tâm trạng đang vui có chút không thoải mái. Giống như một ly cà phê không kiểm soát được độ nóng, trong hương nồng chen thêm một chút đắng chát, làm mất đi mùi vị của cafe.

- Con đã đứng ngây người ở đây cả tiếng đồng hồ rồi mà chẳng nói lời nào. Con trai cưng ơi, đây không giống phong cách của con.

Sau khi Hải Đức Lý Khắc dùng bút vẽ lưu lại một nét màu đậm, ông ta đặt bút vẽ và bảng màu xuống, đi về phía bồn nước rửa tay.

- Con muốn đối phó Alan.

Khoa Đa Phu rốt cuộc mở miệng.

Hải Đức Lý Khắc cũng không quay đầu lại, nói:

- Lúc thằng nhóc kia xuất hiện tại yến hội, ta biết ngay con có ý định này. Con giống như Lôi Nạp, chẳng qua nó không giấu được tâm sự, còn con thì vẫn chôn tận đáy lòng.

- Lần này không như vậy!

Khoa Đa Phu cắn răng:

- Cha, chúng ta không thể đứng nhìn hắn trưởng thành được. Người ra khỏi phòng vẽ tranh nhìn xem, mới đến Baybylon một năm, hắn và Lôi Kiệt Tư, A Đại Nhi cùng nhau lăn lộn thì không nói làm gì nhưng bây giờ, ngay cả Lai Ngang của Uy Liêm gia cũng mời hắn tới đại hội săn bắn mùa thu.

Đối với bên ngoại, hắn vẫn chỉ là chi thứ.

- Vậy thì thế nào.

Hải Đức Lý Khắc lau tay bằng một chiếc khăn sạch:

- Uy Liêm gia, nếu ngay cả thân phận thật của Alan cũng không tra ra được, bọn họ cũng không có tư cách đứng vào hàng nhà quyền quý.

- Nhưng cha, người đừng quên, Alan bây giờ chỉ cách một bước ngắn sẽ trở thành học trò của Ôn Toa Bối Lạc, con và người đều rõ ràng, nếu trở thành học trò của nữ Nguyên soái, giá trị của hắn sẽ tăng lên. Huống chi, hắn đang cùng lão già Hưu Đốn học tri thức của Ma Phương Tự Liệt. Tình hình này cho thấy, hắn sẽ uy hiếp được chúng ta.

Khoa Đa Phu trầm giọng.

- Ta biết, nhưng con không nên cứ luôn muốn đối phó nó. Giống như Văn Sâm, thằng nhóc đáng thương kia không phải đã trở thành vật hy sinh của con rồi sao?

Hải Đức Lý Khắc cười híp mắt.

- Lần này không giống vậy.

Khoa Đa Phu hít sâu một cái rồi nói:

- Con muốn xử lý hắn, cha. Chỉ có người chết mới không tạo ra bất cứ uy hiếp gì. Hiện tại hắn vẫn chỉ là chi thứ, chết thì cũng đã chết rồi. Cho dù ông nội nổi trận lôi đình nhưng quy tắc là do chính ông định ra. Nếu để hắn trở thành một thành viên trung tâm của gia tộc, xét theo quy tắc bảo vệ thành viên trung tâm, khi đó muốn đối phó hắn không dễ dàng.

Nụ cười của Hải Đức Lý Khắc từ từ biến mất, ông ta dần mở to hai mắt.

Lập tức, biểu cảm gió xuân lồng lộng trên khuôn mặt không còn nữa, thay vào đó là sự lạnh lẽo của tuyết mùa đông:

- Khoa Đa Phu, con ta. Con tốt nhất nên hiểu bản thân đang nói những gì. Bây giờ, con đang định mưu sát huynh đệ của mình à?

- Đúng đấy, cha.

Y nhìn thẳng vào đôi mắt của cha mình.

Sau khi đồng tử của Hải Đức Lý Khắc co lại rồi dãn ra lần nữa, ông ta xoay người sang chỗ khác, nhìn thế giới tươi sáng tràn đầy ánh nắng phía bên ngoài cửa sổ và nói:

- Tốt lắm, nếu con đã có quyết định, vậy con cũng nên có chuẩn bị nếu thất bại cứ? Nghe này Khoa Đa Phu, nếu muốn làm, hãy làm thật đẹp. Không để lại bất kỳ dấu vết gì, đặc biệt, ta không muốn sau này nghe được tên của ta và con đặt ở cùng một chỗ.

- Nếu xuất hiện tình huống như vậy, con hẳn là rất rõ ràng sẽ xảy ra chuyện gì?

Khoa Đa Phu gật đầu thật sâu, không cho cha thấy oán hận lóe lên trong mắt mình.

Y đương nhiên biết rõ, một khi thất bại, cha y sẽ vì giữ danh dự cho bản thân, nhất định hy sinh y.

Dù cho y là con của ông ta nhưng cha không chỉ có mình y và y cũng không phải người ưu tú nhất trong đó.

Trong gia tộc, thứ gắn bó các thành viên trong gia tộc với nhau, đầu tiên là lợi ích, tiếp theo mới là tình thân.

Nếu ngay cả điểm ấy cũng không hiểu rõ, y đã sớm bị cha mình ném ra chiến trường ngoại vực rồi.

Hết thảy chỉ có thể dựa vào chính mình!

Lúc Khoa Đa Phu muốn rời khỏi phòng vẽ tranh, đột nhiên Hải Đức Lý Khắc nói:

- Lôi Nạp đã cùng cha nó đi chiến trường ngoại vực rồi.

- Con biết.

- Con không biết...

Hải Đức Lý Khắc lắc đầu nói:

- Khoa Đa Phu, đôi khi ta cảm thấy, con lãng phí thời gian ở sai chỗ. Nhưng nếu đó là sự lựa chọn của con, làm cha như ta chỉ có thể ủng hộ con.

- Cảm ơn người vì tất cả, cha.

Hải Đức Lý Khắc khoát tay, đế đứa con rời đi.

Sau khi cửa phòng vẽ tranh đóng lại, Khoa Đa Phu khẽ hừ một tiếng, xoay người rời khỏi.

Tiếng hừ nhẹ này lại thu hết vào tai của Hải Đức Lý Khắc.

Mới rời khỏi phòng vẽ tranh, vượt qua một hành lang cong, thầy dạy kỹ thuật chiến đấu cho y, giáo sư La Bá Đặc đã chạy ra đón.

- Thiếu gia, thuận lợi chứ?

Lão ta hỏi.

Khoa Đa Phu gật gật đầu:

- Phụ thân không có phản đối, giáo sư, thầy có thể yên tâm đi làm chuyện kia rồi. Con sẽ an bài cho thầy một thời cơ thích hợp.

Mắt La Bá Đặc lóe sáng lên, không nói gì chỉ gật gật đầu.


Vũ trụ hỗn loạn, vạn vật hỗn độn, bản chất của thế giới là bất công nhưng về quỹ thời gian thì vẫn còn xem như công bằng.

Ít nhất đối với con người, mỗi ngày chỉ có hai mươi bốn giờ.

Không cần biết người là ai, một ngày cũng chỉ có thể có hai mươi bốn giờ, một nghìn bốn trăm bốn mươi phút, tám vạn sáu nghìn bốn trăm giây.

Dù cho người quyền thế lớn nhất trên thế giới này cũng không thể khiến thời gian nhiều hơn một giây cho ngươi được.

Thời gian đối với Alan cũng như vậy, dù cho hắn chăm chỉ hơn nữa cũng không thể biến một ngày thành hai ngày được, thế nên hắn luôn cảm thấy thời gian không đủ dùng.

Bởi vậy khi thằng nhóc trước mặt này rủ hắn đi dạo phố Đen với bọn họ, hắn nhất định tính toán thời gian tổn thất và thu hoạch của mình.

Thấy Alan hơi do dự, thằng nhóc tên Cách Lâm dùng vẻ mặt khoa trương nói:

- Thôi đi, Alan. Ngươi không thể để cho đầu mình nghỉ ngơi một chút sao, cứ như vậy, tới tối ngày mai chúng ta mới đi phố Đen được. Hắc, đêm mai sẽ có hội đấu giá nô lệ, đây chính là chuyện hiếm gặp.

Mấy thằng nhóc khác cũng bật cười, Alan có thể khẳng định, họ chỉ hứng thú với nô lệ nữ mà thôi.

Cuối cùng hắn cũng đồng ý, theo như lời Cách Lâm, hắn cũng phải cho đầu nghỉ ngơi một chút rồi.

Dù sao, tri thức mãi mãi không bao giờ học hết.

Buổi tối hôm sau, một chiếc taxi bay chở Alan và mấy thiếu niên đến gần đầu phố Đen.

Các lái xe từ trước đến nay đều không muốn vào phố Đen, cho nên bọn Alan muốn đi hội đấu giá nô lệ vẫn phải tự mình đi bộ một đoạn đường.

Phố Đen tất nhiên không phải là một con phố mà là khu phố được tổ hợp với nhiều ngõ nhỏ hết sức phức tạp, đường phố loanh quanh, kiến trúc không theo quy tắc nào.

Alan từng tới quán rượu Lão Tượng Thụ bên cạnh khu phố này, hôm nay về lại chốn cũ, đi theo mấy người Cách Lâm qua quán rượu, đi xuống một đoạn đường dốc lại chui qua mấy con phố mới vào được trung tâm phố Đen.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.