Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

không thể tha thứ

Phiên bản Dịch · 2209 chữ

Trong phòng.

" Mẹ ơi, Chú vừa rồi con thấy có vẻ không được bình thường?" Bé gái thòm thèm nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, đã rất lâu không được ăn đồ tươi, mẹ của nàng cũng rất lâu rồi chưa được ăn, làm cho nàng rất khó chịu, nàng chỉ hy vọng mẹ của nàng không có chuyện gì xảy ra.

Lý Mai ngơ ngẫn nhìn thức ăn trên bàn, một lát sau, giọng nói ôn hòa: "Có lẽ, không phải chú ấy không bình thường, mà là chúng ta. . ."

Muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không biết phải nói gì.

Về đến nhà.

Hắn bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.

Hôm nay hắn chuẩn bị làm một bàn cơm thịnh soạn, gồm dưa, cơm bí đỏ, canh bí đao, rau bó xôi xào.

Loay hoay đến buổi trưa, trong phòng đã sớm bị mùi thơm bao trùmHương thơm bao trùm khắp phòng.

Rất thơm, thơm nhứt nách.

Do hắn ở chung cư lâu đời không có bếp khí thiên nhiên như chung cư hiện đại, hắn nấu bằng bếp gas, như vậy cũng tiện, chẳng may xui xẻo bếp không lấy được không khí, vậy là không thể nấu cơm.

Một canh một mặn, đủ một người ăn, cuộc sống vẫn tốt đẹp như mọi khi.

Trên bàn cơm.

Lâm Phàm nhai kỹ nuốt chậm, ăn cơm bình thản.

Ở bên ngoài kia.

Có người vẫn còn sống vì vẫn còn nuôi một ít hy vọng.

Cũng có những người sống vì có thể làm được mọi chuyện, từ chuyện xấu cho đến hãm hại người khác.

Còn có người sống sót trốn ở một góc nào đó, rơi vào tuyệt vọng.

Nhưng đối với Lâm Phàm, hắn lại đang bình thẳn ăn uống.

Lúc trước, có lẽ hắn sẽ lãng phí thức ăn.

Nhưng hiện tại, hắn không lãng phí một chút nào, thậm chí là một hạt cơm.

Lúc trước có những thứ rất dễ dàng có được, nên không trân trọng, nhưng ở những lúc như thế này, những thứ dễ dàng có được, lại xa xăm mà khó sở hữu.

"Phù!"

"No quá trời."

Lâm Phàm ăn xong, ngã ra ghế, xoa lấy cái bụng đã căng tròn, hắn rất hài lòng.

Lúc này . . . hắn rất thoải mái.

Cơm trưa xong xuôi, rửa chén đĩa, xắp xếp gọn gàng.

Thói quen từ trước đến nay, hắn không thư giãn, mà làm cho xong chuyện, cũng mãn nguyện.

Lâm Phàm nằm trên ghế sofa, tâm trạng vui vẻ, mọi thứ sạch sẽ, cơ thể hắn như được thăng hoa.

Những vật dụng sinh hoạt của hắn, vẫn còn đủ dùng.

Hắn mở máy tính, để xem có ai đăng bài không, đáng tiếc, không có ai còn đăng bài cả, vào giờ phút này, làm gì có ai còn tâm trạng lên mạng.

"Cũng không biết, khi nào mất điện, ngừng net."

Cụ thể khi nào ngừng hoạt động, không ai biết được.

Hắn thử tưởng tượng, có lẽ không cần lo lắng về vấn đề điện, thành phố Hoàng Thị sử dụng thủy điện, xem như không còn ai làm, toàn bộ trạm thủy điện cũng có thể tự vận hành, có lẽ vận hành được vài năm.

Đương nhiên, thủy điện nếu không ai quản lí, sớm muộn cũng mất điện, nguyên nhân có lẽ cổng thủy điện sẽ chặn dòng nước, hoặc máy móc gặp trục trặc.

Không khí rất không tệ, đi dạo vài vòng, hít thở không khí, là lựa chọn không tồi.

Càng quan trọng hơn đó là. . . Frostmourne.

Kiếm rất đẹp.

Đeo sau lưng, có cảm giác lạ lạ, cả người như được thăng hoa.

Mở cửa nhà, xuống lầu.

Chung cư hết sức yên tĩnh, Không có bất kì âm thành nào, Ngoài tiếng bước chân của hắn.

Ra khỏi chung cư, đứng trước một cửa hàng, nhìn thi thể bên trong, hắn lâm vào trầm tư sau đó lấy lại tinh thần.

Lẳng lặng đi trên đường.

Đi qua mỗi cửa hàng, hắn đều dừng lại, nhìn cẩn thận, nếu gặp được người quen, cũng sẽ chào hỏi.

Nhưng hết sức đáng tiếc, không gặp một ai.

Lúc này, Lâm Phàm dừng bước lại.

Phía trước có xác sống lắc lư đi tới.

Khi không có âm thanh, xác sống cũng sẽ không di chuyển, cứ đứng gật gù, trông cứ ngu ngu.

"Ta chỉ đang đi dạo, không liên quan gì tới tụi bây." Lâm Phàm cười, cũng không quan trọng xác sống trước mặt, ta không có trêu chọc bọn ngươi, các ngươi mà trêu chọc ta, đó là lỗi của các ngươi.

Ngay sau đó.

Lại có vài con xác sống đi tới, lung la lung lay, lập tức phát hiện được Lâm Phàm.

"Này, các ngươi khỏe chứ." Lâm Phàm vẫy tay, chào hỏi xác sống.

Graooo!

Tập tễnh đám xác sống, thấy Lâm Phàm, trở nên manh động, lúc trước có một chút ngu đần, đột nhiên bùng phát, hai chân dẫm đạp, nhào tới điên loạn.

Giương nanh múa vuốt, gương mặt dữ tợn, trên khóe miệng máu đen chảy dài.

"haiz."

Lâm Phàm thở dài một tiếng, giơ tay lên, cầm vào chuôi kiếm Frostmourne.

"Vào lúc không còn sự tồn tại của hòa bình, hỗn loạn triền miên, làm việc nghĩa không được chùn bước, tặng các ngươi một kiếm mạnh nhất, tự vệ bản thân."

Phập phập!

Ánh kiếm lóe sáng, tạo nên tiếng gió vù vù.

Mấy cái xác ngã rầm rầm xuống đất, mấy cái đầu bay lên trời, xoay tròn một lúc, rơi xuống đất.

Sức mạnh của hắn bây giờ phối hợp với ma kiếm, cũng không giống trẻ con đùa giỡn, động thủ một phát, quỷ khóc thần sầu, sau đó xác của đối phương có còn hoàn hảo hay không, hắn cũng không quan tâm.

"Ồ! Hình như có người đã đi qua chổ này."

Đi rất lâu, hắn dừng bước lại, ven đường có một cái xác khiến hắn chú ý, đó là xác sống, nhưng trên đầu xác sống có dấu vết bị đập rất nặng, cái trán lõm sâu xuống.

Cũng tại chổ đó, có việt bánh xe, rõ ràng là phanh gấp.

"Quanh đây chắc hẳn còn người sống."

Lâm Phàm tự hỏi, rất có khả năng, dù sao loài người là loài động vật sáng tạo, trong tình huống khó khăn, sẽ có sức mạnh to lớn.

Vậy nên còn người sống sót, cũng là chuyện đương nhiên.

Một showroom ô tô.

Lâm Phàm dừng bước lại, đứng bên ngoài nhìn vào, những chiếc xe mới tinh bên trong.

Thân xe màu xanh, đường cong hoàn hảo, nhìn rất phong độ, sáng ngời, một chiếc xe có tên tuổi to lớn trong giới tốc độ.

SGMW.

(Ps: SGMW hãng xe nổi tiếng của tàu khựa)

hắn vẫn luôn hy vọng sở hữu một chiếc ô tô.

Trước mặt chiếc xe này, hắn đã mê rất lâu rồi, chỉ cần mấy chục nghìn tệ, nhưng với khả năng của hắn, không mua được.

Những hãng xe khác mặc dù tốt, nhưng đối với Lâm Phàm, không có hãng nào qua được SGMW.

Đồng thời, xe mà hắn thích có thiết kế rất đẹp. thiết kế giống Range Rover

Hai loại ô tô mặc dù giá một cái trên trời, một cái dưới đất, nhưng thiết kế giống nhau, không chừng còn có họ hàng.

Không đủ tiền mua Range Rover, mua họ hàng xa của nó cũng được.

Đứng ngoài cửa rất lâu, sờ tay vào kính cường lực, tưởng tượng như được sờ vào xe.

"Tiếp tục cố gắng, một ngày nào đó ta sẽ mua được."

"Ta Lâm Phàm bằng vào bản lãnh của mình, sẽ có bốn cái bánh xe đầu tiên trong đời."

Nhìn cũng đủ, cũng nên dời mắt thần qua chổ khác, tiếp tục đi về phía trước.

Dần dần, hắn thấy rất nhiều thi thể đã hư thối.

"Nghỉ ngơi."

Hắn rất khó làm được một chuyện gì đó, năng lực có hạn, chỉ nghĩ tới một cuộc sống bình thường, xã hội vẫn như xưa, tồn tại đạo đức, trật tự, mặc kệ là thời kì nào, đều phải giữ vững lý trí và đạo đức.

Mất lý trí cùng đạo đức, chỉ có thể là cầm thú, triệt để đánh mất bản thân.

Ầm!

Đột nhiên.

Một âm thanh vang dội.

Một vật màu máu vung vãi trên mặt đất, đưa tay sờ vào, nóng hầm hập, có mùi máu tươi, là máu tươi.

Hắn nhìn lại, một cái xác nằm trước mặt, toàn bộ cơ thể xanh xanh, tím tím.

Xác phụ nữ, tóc dài xõa vai, mắt trợn to, mặt đầy máu, nhưng dựa vào hình dáng, người này cũng là mỹ nữ.

Nàng chết không nhắm mắt.

Có âm thanh nói chuyện vang lên.

"Đậu má, xui vãi, vậy mà nhảy lầu, đàn bà thúi." Trên lầu năm, một gã đàn ông đứng ở ban công, trên mặt có vài vết sẹo.

Thấy người phụ nữ nằm không nhúc nhích, gã rất khó chịu.

Đã dùng được một thời gian, vậy mà nhảy lầu.

Không biết tới khi nào, mới có thể gặp lại hàng chất lượng cao như thế này.

Hắn ở đây rất lâu, Không nghĩ ở cùng một tòa nhà, lại có hàng chất lượng cao như thế này, tình cờ một lần đi ra ngoài tìm đường sống, vô tình gặp được.

Lúc trước chỉ dám nhìn, không dám động vào, nhưng tận thế đến, hắn không chỉ nhìn, còn làm những hành động sung sướng.

Lâm Phàm nhìn chằm chằm người phụ nữ, thấy ánh mắt của cô gái, nhìn hắn chằm chằm, mặc dù đã mất đi thần thái, nhưng vẫn nhìn ra được sự giận dữ, đánh thẳng vào trong tim.

"Ta nên làm gì đây."

Hắn khẽ thì thầm.

Sâu trong ánh mắt, là sự tuyệt vọng, phẫn nộ, bất lực có đủ, có lẽ nàng gặp được những chuyện không thể nào tưởng tượng được.

Nhìn vào cổ chân, giống như bị cái gì đó buộc chặt vào.

"Này, mày là ai?" gã đàn ông đang định quay về phòng, lại nhìn thấy Lâm Phàm, làm hắn giật mình.

Vẫn có người dám ra đường.

Không lẽ ở dưới không có xác sống?

Nếu quả thật như vậy, hắn có thể ra ngoài tìm một đám gái đẹp, sử dụng mấy chục năm kinh nghiệm, toàn bộ sử dụng.

"Tại sao ngươi làm như vậy?" Lâm Phàm ngẩng đầu, ánh mắt giận dữ.

Hắn bình thường rất ít khi xảy ra xung đột với người khác.

Khiến cho hắn giận dữ, hắn nhớ lúc học trung học, hắn có học một bài văn.

《 tăng rộng hiền văn 》

Một nhà biên xoạn trẻ tuổi.

Trí tuệ của người xưa không thể xem thường.

Bọn hắn xem thấu được triết lý cuộc sống.

"Kính quân tử mới hiển lộ ra có đức, sợ tiểu nhân không tính không có năng lực, lui một bước trời cao đất rộng, nhường ba phần bình tĩnh hoà nhã, muốn tiến bộ cần nghĩ lui bước, như lấy tay trước lo buông tay, như đắc ý không nên nặng hướng, phàm làm việc phải có dư bước."

Là toàn bộ bài văn trên.

Nói thẳng ra là.

Nhịn một chút gió êm sóng lặng, Lùi một bước biển rộng trời cao.

Nhưng chuyện đang xảy ra trước mặt, bảo hắn xem như không thấy, hắn làm không được.

"Mày là ai? tao muốn chơi ai, liên quan gì tới mày, cút ngay cho tao, mẹ nó xui thật." Giọng nói người đàn ông rất lớn, cơ thể cũng lớn, mặt như cái mâm, cái cằm giống của tên cặn bã Hồ Tử Tra, nhìn là biết không phải người tốt.

(PS: Hồ Tử Tra: không biết tên này, các đạo hữu có thông tin về hắn cho em xin nhé)

"Ngươi sẽ trả giá vì hành vi của ngươi." Lâm Phàm ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy người phụ nữ, tiến vào chung cư.

Gã đàn ông đứng trên ban công, không nhìn thấy được Lâm Phàm, vẫn hùng hổ.

"Thật sự cũng biến thái, ôm xác về, xác chết cũng không tha, nhưng cũng đáng tiếc, chết rồi sẽ không giãy dụa, không bằng chơi thổi phồng."

(Ps: Thổi Phồng: búp bê hơi 18+)

Sau đó, gã đàn ông ôm đáy quần đi vào phòng khách, nằm lên ghế salon, phốc phốc, khui một lon bia, đổ ùng ục vào họng.

Sắp tới, không được chơi.

Cũng được, tranh thủ nghỉ ngơi thật khỏe.

Chờ qua một thời gian, nếu may mắn, gặp được hàng ngon, bắt cóc tới đây.

Nghĩ tới đây, gương mặt của hắn hồng hào, hưng phấn.

"Lầu năm."

Lâm Phàm leo cầu thang, ngẩng đầu nhìn, im lặng, có lẽ không có xác sống, nhưng chẳng may gặp xác sống, hắn cũng đếch sợ.

Hắn ghét nhất loại người này, không biết có bị khùng hay không, lại làm những việc vô cùng phẩn nộ.

Không thể tha thứ.

Bạn đang đọc Ta Một Người Ném Lăn Tận Thế (Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LâmPhạmDuyPhương
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.